tháng 4 2018
12 Cung Hoàng Đạo Ảnh bìa Ảnh đẹp anh tuấn lại dễ thương Anime App hay Bí mật cuộc sống Blog truyen Blogger code Bookstore Cẩm nang du lịch Câu nói hay Chào buổi sáng Chỉ phu vi thê Cho em muôn trượng hào quang Conan Cosplay Culture Cửa sổ Blog cực phẩm hạ đường phi Danh nhân EDENS ZERO facebook Game Game Android Game PC Girl Xinh Hài hước Hình Ảnh Hình Nền Điện Thoại Hoạt Hình 3D Học làm giàu Hot Boy Hôn nhân Internet đa chiều KHCN Kiếm tiền online Kinh doanh Kỹ năng sống lam sí Liên Minh Huyền Thoại Liên Quân Mobile LMHT Lưỡng bất nghi Mẫu thân phúc hắc của thiên tài bảo bối Mấy bà vợ của trẫm đều chết hết rồi Món ngon - nấu ăn Nghe gì hôm nay Nhật ký sống chung của tôi và vampire One Piece Phần mềm máy tính Photoshop Phương pháp PSD Smartphone Sống khỏe mỗi ngày Sủng phi của diêm ma ta làm lớn ở hậu cung Tài chính cá nhân Tâm Linh Tâm lý Template blogspot Thông linh phi Thông tin cần biết Thủ thuật Tiểu tiên đến đột kích Tình yêu Tình yêu là màu hoa anh thảo Tôi bị idol... chuyện không thể tả Tôi là sở khanh Triết học Truyện ngắn Truyện ngôn tình Truyện ngụ ngôn Truyện Tranh Tuân mệnh nữ vương bệ hạ Vạn giới tiên tung Vương gia xuất biên Vương tử thành phố và công chúa Amazon Wapka Code Website Xem Phim Xtgem Code

Hôm nay, 1/5/2018 chúng ta mừng kỷ niệm ngày lễ Quốc tế lao động. Ali cũng nhân dịp này chia sẻ vài tâm tư của mình về vấn đề lao động.

Hẳn là trong chúng ta ai cũng từng nghe, từng đọc chuyện về câu thành ngữ "Há miệng chờ sung".

Một ngày nọ, Đại Lãn đến bên một cây sung to. Chao ôi, bao nhiêu là quả chín! Lại nữa, thỉnh thoảng một quả rơi xuống bên gốc cây. Hắn nghĩ ngay ra một diệu kế. Cần phải nằm ngửa, há to miệng, thế nào cũng có quả rơi đúng miệng. Lúc đó, hắn sẽ nhai ngon lành, mà chẳng cần phải hoài công leo trèo, hái lượm gì… Nhiều quả sung lần lượt rơi chung quanh mình, nhưng chẳng có một quả nào rơi vào miệng hắn. Vừa đói, vừa mệt, hắn đành nuốt nước bọt thất vọng đứng dậy. Thành ngữ ''Há miệng chờ sung'' hay “Đại Lãn chờ sung'' chắc là xuất phát từ câu chuyện này.

Với thành ngữ ''Há miệng chờ sung'', nhân dân ta nhằm đả kích những kẻ lười biếng chực ăn sẵn bằng cầu may. “Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ”. Vậy mà cũng có kẻ chẳng muốn làm, chỉ chực chờ ăn. Hắn ta nổi tiếng lười biếng. Cái danh ''đại lãn'' quả là rất xứng đáng. Đại Lãn chờ sung há chẳng phải là một sự kiện nổi tiếng đó sao?

Bản chất của Lao động


Đã là thụ tạo tồn tại trên đất-trời, tất yếu phải Lao động. Ý là phải xê-dịch, phải bỏ công ra sức mới nhận lãnh thành quả. "Vô công bất thụ lộc" là một câu thành ngữ ưa chuộng ở Trung Hoa. Ám chỉ, nếu bản thân nhận thấy không có công lao(kể cả khổ lao) thì không có lý do nào để nhận bổng lộc từ người khác.

Nhìn thấy một cây ổi sum xuê trái, nếu ta muốn ăn thì lẽ tất yếu và đơn giản nhất là ta phải đến và hái, và khi ăn ta cũng phải nhai, nghiền nhỏ thức ăn để dễ bề nuốt trôi và dạ dày tiêu hóa. Tất cả là quá trình vận động. Theo lẽ đó, vận động chính là điều tất yếu của mọi vật.

Nói như vậy không có nghĩa là có sự vận động thì đều được cho là lao động. Từ "Lao động" vốn được sinh ra bởi con người và áp dụng cho con người. Hàm ý nói, chỉ có con người với sự lao động của mình tạo ra giá trị cho mình, cho tổ chức, góp phần vào sự phát triển của xã hội. Hiểu một cách đúng đắn, việc lao động phải đem lại sự hữu ích và giá trị.

Thực trạng


Sống là một sự vận động. Là một hình thức Lao động. Nhưng việc bạn dành thời gian quá nhiều vào việc online nhưng chẳng mang lại lợi ích gì cho bản thân, cho người khác thì đó không phải là Lao động; nói cách khác, ta đang lãng phí thời gian của mình.

Kinh nghiệm sống nhiều năm nói với chúng ta rằng, những mối quan hệ nếu không mang lại lợi ích thì sớm muộn chúng cũng rơi vào cảnh "xa mặt cách lòng" và lãng quên. Duy chỉ có "giá trị của ta" mới là điều quan trọng nhất, đó là cùng đích của mọi nỗ lực. Gía trị đó là sự công nhận của người khác với những cố gắng cải thiện bản thân; là tay nghề đáng tin tưởng của ta; là sự uy tín của mình. Một người sống mấy chục năm trên đời mà không có gì đáng kể, đáng để người thân và mọi người nhắc đến thì chẳng phải là phí hoài sao?

Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm.

Mức độ lao động của mỗi người tùy thuộc vào lòng ham muốn sống của người đó. Hiển nhiên ai cũng muốn sống, sống lâu sống thọ. Nhưng để sống có ý nghĩa thì không phải ai cũng đủ kiên nhẫn và nghị lực.

Hàng ngày trên báo đài, internet chúng ta thấy rất nhiều vụ quan tham sa vào tù tội; không ít những bạn trẻ với sức dài vai rộng bị đánh cho tới chết vì những nguyên nhân được cho là "tức cười" như trộm chó, ăn cắp vặt, nhìn đểu, nói khó nghe hay chỉ vì bấm còi để vượt,... Rồi những bi kịch trong các mối quan hệ vợ-chồng, cha mẹ và con cái, tranh chấp giữa anh chị em,... sự chết chóc mỗi ngày xảy ra ở khắp nơi; bạo lực trong học đường đang ngày càng gia tăng. Thiết nghĩ, nếu những con người đó lao vào lao động thì đâu đến nỗi xã hội nảy sinh những sự thật khiến bao người thương tâm, đau lòng đến vậy.


Lao động chân chính


Theo tôi, Lao động chân chính trước hết là suy nghĩ và thái độ dựa trên nền tảng là sự tôn trọng đối với sinh mệnh của mình.

Mới đây, gần nhà tôi có một anh bạn trẻ, anh và bạn gái quen nhau cũng hơn hai năm. Cô gái đang còn đi học. Anh này làm lụng vất vả chu cấp, chiều chuộng cô hết mực. Đến khi hỏi cưới thì gia đình cô gái không chịu, bắt cô này phải bỏ anh này và lấy người khác. Thế là anh này uẫn ức về nhà lấy dao tự đâm mình. Đâm một nhát thấy chưa chết, anh đâm thêm phát nữa. Đau đớn nhưng vẫn chưa thấy chết, anh thêm phát nữa thế là thoi thóp vài phút rồi đi luôn.

Cái chết của anh khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Ban đầu khi tôi biết chuyện, tôi không nghĩ gì nhiều. Nhưng sau khi tiễn anh về với đất, nắm trong tay những nắm đất và tiễn anh thì trong lòng tôi dậy sóng những xúc cảm mãnh liệt. Những suy tư đó cứ theo tôi mấy ngày sau trên những chặng đường dài. Sự thoải mái và yên ổn khi cầm lái đi trên những con đường thênh thang khiến tôi cởi mở lòng mình và suy nghĩ cách khách quan hơn về sự việc của anh bạn đó. Anh ta hoàn toàn có thể lựa chọn một lối đi khác thay vì sự giải thoát bằng sự kết thúc. Bản thân anh hở chút là manh động như vậy thì liệu khi mâu thuẫn với những người khác thì anh cũng dùng bao lực để giải quyết vấn đề sao? Bản thân anh đã không biết quý trọng sinh mệnh thì liệu anh có còn coi ai ra gì? Quyết định của gia đình cô gái là nguyên do dẫn đến sự ra đi của anh hay là đó là sự đúng đắn khi họ không chọn anh? Khi anh không tôn trọng sinh mệnh của mình, thì không lý do gì người khác coi trọng anh.

Thứ hai, Lao động chân chính phải đặt trên nền tảng của xúc cảm tích cực.

Xúc cảm tích cực đó là sự say mê, tập trung và hết lòng vì công việc, dù là việc nhỏ nhất; ngay cả khi việc đó trái với ý mình. Công việc nào cũng đòi hỏi chúng ta những điều đó. Và đó cũng là cách duy nhất dẫn ta đến với những thành công nhanh nhất. Sự khôn ngoan dạy chúng ta không có thành công nào bền vững nếu thiếu sự đam mê, bền bỉ và đi bằng đường tắt. Có thể vận số của chúng ta tốt, làm gì cũng thành cũng nên nhưng liệu ai dám đảm bảo rằng vận số đó cứ tốt lành như thế mãi. Với những ai quan điểm "cuộc đời là phù du", sống nay chết mai thì họ càng hiểu biết rằng giá trị cuộc sống quý giá đến nhường nào. Họ ra sức làm và tận hưởng mọi thứ theo cách họ muốn. Tôi cho đó là một suy nghĩ tích cực đáng để học ở họ. Bởi mỗi người chỉ có một quỹ thời gian hạn hữu. Chúng ta sẽ biết sống hơn nếu đặt mình vào nguy cơ "ngày mai không còn thấy mặt trời".

Thứ ba, Lao động chân chính phài đem lại niềm vui.

Trên tất cả đó là niềm vui với lao động. Kinh nghiệm nói với chúng ta rằng, chẳng có việc gì tốt đẹp nếu sự lao động đó thiếu niềm vui. Một người không thể làm tốt việc gì nếu trong lòng tồn-tại sự bất mãn, ý niệm thua-thiệt, cảm giác nhàm chán đến ngao ngán hay những cảm xúc tiêu cực khác. Hãy đặt niêm vui lên trên hết mọi việc bạn làm, ngay cả khi đó là việc bạn không hề ưa thích. Một khi bạn biết cách đặt niềm vui và tình yêu khi làm mọi việc, bạn đã biết cách để tận hưởng sự viên mãn trong cuộc đời mình.

Hãy nhớ lại khoảnh khắc bạn quen người bạn gái hay chàng trai bạn thích. Dù cô gái có đôi chút lấm lem, vô duyên nhưng anh vẫn thích cô bởi nụ cười tỏa nắng; thích gần gũi cô và mong muốn cả hai cùng đi với nhau những chặng đường còn lại. Dù chàng trai có phong trần với mớ bụi bẩn, không được cao to nhưng cô vẫn chọn anh bởi ánh mắt trìu mến đầy quan tâm anh dành cho cô. Cả hai đều biết những khiếm khuyết của mình mà chấp nhận nhau, tôn trọng nhau, nhẫn nhịn để giữ hòa khí luôn tốt đẹp trong gia đình.

Cảm hứng từ các đôi tình nhân cho chúng ta một kinh nghiệm lao động quý báu. Rằng dù bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta cũng đều tìm được niềm vui và sự say mê và tận hiến tất cả cho tình yêu đó.

Kết luận


Lao động không phải là những gì lớn lao, nhưng nó hiện hữu trong từng suy nghĩ, hành vi dù là nhỏ nhặt nhất. Bạn lao động khi góp phần tạo nên sự thịnh vượng của tổ chức bạn tham gia. Bạn lao động trong suy nghĩ giúp đỡ kẻ yếm thế, cần sự giúp đỡ. Bạn lao động trong cử chỉ đúng đắn với con, cháu, anh-em, người trên kẻ dưới. Bạn lao động khi ý thức hoàn thiện bản thân mỗi ngày, gia tăng hiểu biết. V.v... Nhưng trên hết, hãy nhớ trước và trên tất cả phải là niềm vui, phải vì yêu thương; chứ đừng vì trách nhiệm hay nghĩa vụ.

Giai đoạn cuối sự nghiệp, Steve Jobs nổi tiếng với việc lái xe mà không có giấy phép.

Mọi người loan truyền nhau rất nhiều lý do cho việc Jobs lựa chọn việc lái xe không đăng ký. Một số người nói rằng ông không muốn bị theo dõi. Người khác thì cho rằng đó là trò đùa của ông để tránh vé đậu xe. Jon Callas, một cựu chuyên gia bảo mật máy tính từng làm việc cho Apple thì lại tiết lộ một lý do khác.

Theo Callas, Steve Jobs phát hiện ra một lỗ hổng trong luật đăng ký xe ở California. Người mới mua xe có 6 tháng để lấy biển đăng ký cho xe mới của họ. Nghĩa là trong vòng 6 tháng đầu tiên, bạn hoàn toàn có thể lái xe mà chẳng cần biển.

Khi nhận ra điều này, Jobs đã có một thỏa thuận thuê đặc biệt với đại lý Mercedes rằng: Cứ 6 tháng, ông sẽ trả lại chiếc xe hiện tại và nhận một chiếc Mercedes SL55 AMG mới để thay thế. Điều này cũng có nghĩa rằng ông sẽ không lái chiếc xe nào quá 6 tháng và ông cũng chẳng bao giờ cần đến Cục Đăng kiểm xe để xin cấp biển số.

Sau khi nghe câu chuyện, rất nhiều người nói rằng: Tôi nghĩ rằng người giàu có hay chơi trội như vậy. Công bằng mà nói thì đúng là chiến lược biển số này không hề hợp lý với hầu hết mọi người. Tuy nhiên, nếu nhìn sâu sa hơn, bạn sẽ nhận thấy rằng có những điều khác đang xảy ra: Steve Jobs đã xây dựng Tài sản thời gian (Time Asset).

Tài sản thời gian vs. Khoản nợ thời gian (Time Debt)


Hầu hết các chiến lược hiệu suất tập trung vào hiệu quả ngắn hạn: Làm sao để quản lý danh sách công việc một cách hiệu quả? Làm sao để hoàn thành nhiều việc mỗi sáng hơn? Làm sao để rút ngắn các buổi họp hàng tuần? Chúng đều là những ý kiến có lý.

Tuy nhiên chúng ta thường không nhận ra, có một số chọn lựa chiến lược ảnh hưởng đến thời gian của chúng ta theo quy mô lớn hơn. Theo khái niệm từ Patrick McKenzie thì những lựa chọn đó có thể phân loại thành Tài sản thời gian và Khoản nợ thời gian.

Tài sản thời gian là những hành động hoặc lựa chọn trong hiện tại sẽ giúp bạn tiết kiệm thời gian trong tương lai.

Phần mềm là ví dụ điển hình của tài sản thời gian. Hôm nay bạn có thể mất 1 lần viết một chương trình, nhưng chương trình này sẽ lặp đi lặp lại hỗ trợ bạn trong tương lai. Bạn chi ra một khoàn tiền đầu tư trước rồi sau này bạn chỉ ngồi nhận lãi.

Hệ thống thuê xe mà Steve Jobs sử dụng là một ví dụ khác của tài sản thời gian. Ông mất một chút thời gian để tìm ra lỗ hổng và bố trí một hệ thống cho thuê lặp lại. Nhưng chúng giúp ông có thêm nhiều thời gian và ít gặp rắc rối hơn trong thời gian mỗi 6 tháng.

Khoản nợ thời gian là hành động hoặc lựa chọn bạn tạo ra hôm nay, gây cho bạn mất thêm nhiều thời gian trong tương lai.

Email là một khoản nợ thời gian mà mọi người gặp phải mỗi ngày. Nếu hiện tại bạn gửi email, bạn đang chấp nhận việc phải đọc và trả lời những tin nhắn tiếp theo. Mỗi email bạn gửi đi tạo ra một khoản nợ nhỏ mà bạn phải trả lại trong tương lai.

Có một số ví dụ về tài sản thời gian và khoản nợ thời gian bạn thường gặp trong cuộc sống:


Tài sản


- Tạo phần FAQ (Câu hỏi thường gặp) và một mẫu đăng ký thông tin tốt hơn trên web. Mục đích là trả lời một cách rõ ràng những câu hỏi phổ biến thường gặp mà mọi người hay thắc mắc qua mail.

- Với việc thiết lập quy tắc rõ ràng cho các nhân viên kế toán, chúng ta có thể phát triển một hệ thống tự động cho chi phí và giao dịch mỗi tháng. Hệ thống này sẽ giảm thiểu việc cần duyệt lặp đi lặp lại một loại giao dịch.

- Việc đặt lịch hẹn, các cuộc gọi và phỏng vấn đòi hỏi rất nhiều email. Bạn có thể dùng các phần mềm như ScheduleOnce để loại bỏ vấn đề, cho phép mọi người chọn từ một danh sách những khoảng thời gian trống.

Khoản nợ


- Trả lời càng nhiều email khiến phát sinh thêm nhiều thứ phải trả lời.

- Tôi không dự định loại bỏ những nhận xét trên website. Nhưng mỗi khi tôi đăng một bài báo có phần nhận xét, tôi lại mất thời gian cho phê duyệt và kiểm duyệt nhận xét.

- Lúc đầu, tôi đồng ý tất cả mọi lời mời phỏng vấn. Nhưng hiện tại tôi chỉ thực hiện 3-5 cuộc mỗi tuần. Đồng ý tất cả chỉ khiến bạn nợ nhiều thời gian hơn.

- Hiệu suất làm việc thấp. Nếu bạn không sửa bài viết ngay, sau đó bạn cũng phải chỉnh sửa ngữ pháp. Nếu giờ bạn code cẩu thả, bạn sẽ phải tìm và sửa lỗi sau này. Nếu ban đầu bạn tạo ra một sản phẩm kém chất lượng, bạn sẽ phải hỗ trợ khách hàng và hoàn tiền sau đó. Mỗi một mảnh công việc chất lượng thấp đều là khoản nợ thời gian mà bạn phải trả giá về sau. Dẫn lại lời của John Wooden: Nếu bạn không dành thời gian để làm đúng, thì rồi bạn cũng mất thời gian để làm lại mà thôi.

Quá trình là điều quan trọng hơn mục tiêu rất nhiều. Tài sản thời gian là ví dụ hoàn hảo cho điều đó. Mỗi Tài sản thời gian bạn tạo ra là một hệ thống sẽ phục vụ bạn trong hiện tại và cả tương lai. Lái xe không biển kiểm soát có vẻ như cách làm cực đoan để tiết kiệm thời gian. Những đó cũng là một cấp độ tư duy chiến lược mà đa phần mọi người không nghĩ tới.

Nếu lịch trình của bạn lấp đầy những "Khoản nợ" thì dù cho bạn có làm việc chăm chỉ cỡ nào cũng chỉ là vô ích. Những lựa chọn sẽ liên tục đẩy bạn vào lỗ hổng hiệu suất. Tuy nhiên, nếu mỗi ngày bạn đều gây dựng Tài sản, thời gian của bạn sẽ tăng theo cấp số nhân. Hãy dành nhiều thời gian hơn để tạo ra chúng.

Mai Lâm
Theo Trí Thức Trẻ

Có rảnh không? Có thời gian rỗi không? Chắc chắn khi bạn hỏi ai câu đó, phần lớn họ sẽ trả lời là không, tôi bận lắm. Cũng phải thôi, con người có quá nhiều việc phải làm, chúng ta không có nhiều thời gian và ai cũng muốn tiết kiệm hết mức thứ vô giá này.


Đứng lên khi ai đó tiếp chuyện


Nếu như bạn ngồi, người tiếp chuyện sẽ có suy nghĩ rằng bạn có nhiều thời gian, bạn sẵn sàng cho một cuộc hội thoại dài. Tất nhiên, họ sẽ làm lãng phí của bạn rất nhiều thời gian vào những câu chuyện không hồi kết.

Thế nhưng, một khi ai đó tiếp chuyện với bạn và bạn đứng lên trả lời họ. Không những bạn cho họ thấy sự tôn trọng, nhiệt tình mà đứng lên còn gửi đi một tin nhắn với người đối diện rằng bạn đang có việc bận. Chính vì thế họ sẽ chỉ tập trung vào nội dung chính câu chuyện, tiết kiệm cho bạn được khá nhiều thời gian.

Bỏ bớt ghế trong văn phòng


Giống với đề mục đầu tiên, nếu trong khu vực nghỉ ngơi hoặc khu làm việc có nhiều ghế trống, nhiều chiếc ghế thư giãn... Sẽ có người ngồi chúng, một khi ngồi ghế họ sẽ bắt đầu nói chuyện với nhau. Không có ghế = không nói chuyện, bạn có thể tiết kiệm thời gian cho mình bằng cách hạn chế ngồi và hạn chế tiếp xúc với người khác khi đang có việc bận.

Đưa ra thời gian cụ thể khi gặp đối tác


Nếu ai đó tiếp cận bạn và hỏi bạn có rảnh 1 phút không, hãy trả lời có. Thậm chí hãy thống kê cho họ biết bạn sẵn sàng dành bao nhiêu thời gian cho người ấy để họ tự sắp xếp thời gian của chính mình. Và một khi tới giới hạn, vì bạn đã thông báo trước, bạn hoàn toàn có thể dừng cuộc trò chuyện để làm những công việc quan trọng hơn.

Nếu bạn không muốn tỏ ra bất lịch sự, bạn có thể thực hiện hành động nhìn đồng hồ. Người đối diện sẽ hiểu bạn đang có việc và họ sẽ tha cho bạn.

Hãy nghe điện thoại chỉ khi cần


Trong thời buổi hiện tại, có rất nhiều những cuộc điện thoại không cần thiết làm phiền bạn mỗi ngày, từ các dịch vụ chăm sóc khách hàng cho tới một đứa bạn ngày nào cũng lẽo nhẽo vay tiền. NHƯNG, bạn không cần phải nghe tất cả những cuộc điện thoại đó, bất ngờ không?

Hãy tự lên cho mình một danh sách những người quan trọng mà bạn cần phải trả lời ngay lập tức như người thương, gia đình, sếp, bạn thân... ngoài ra đừng nghe bất kì cuộc điện thoại nào khác vì nó sẽ khiến bạn mất tập trung trong khoảng thời gian dài. Thêm vào đó, nếu ai có việc cần bạn, họ có thể nhắn tin mà.

Giới hạn các thông báo tiếng động


Từ tiếng điện thoại kêu, tiếng thông báo có email mới trên máy tính hay những âm thanh báo cập nhật mạng xã hội... tất cả đều khiến bạn phân tâm và khiến bạn mất thời gian không cần thiết.

Hãy tắt tiếng các thiết bị điện tử, thậm chí tắt cả báo rung đi, tùy chỉnh để bạn nghe được chuông điện thoại hoặc báo thức thôi là quá đủ rồi. Sau đó tự lên cho mình thời gian biểu để xem email, mạng xã hội... Ví dụ 30 phút một lần bạn sẽ kiểm tra các thông báo mạng xã hội, email... Dành trọn khoảng thời gian đó cho thông báo, còn khi cần tập trung, hãy tập trung.

Nếu văn phòng có cửa sổ nhìn ra đường, hãy che nó lại


Nghe có vẻ ngược đời vì chẳng mấy người có được cơ hội ngắm nhìn không gian xung quanh từ trên cao, một khung cảnh tuyệt đẹp. Thế nhưng, bạn có nhận ra mỗi lần bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, bạn lại tiêu tốn vài chục phút đồng hồ cho những điều vô bổ?

Có quá nhiều thứ thu hút chúng ta ngoài cánh cửa ấy, từ màu sắc, các hoạt động cho tới sự cố nào bất chợt xảy ra... Con người luôn tò mò và ai cũng bị lôi cuốn bởi màu sắc rực rỡ. Đừng ngắm nữa, đang làm gì hãy tập trung làm đi!

Nguồn bài viết: cafebiz.vn

Monica mới vừa cưới Hitesh. Cuối tiệc cưới, mẹ Monica đưa cho cô một cuốn sổ tiết kiệm mới mở với số tiền 1000 đồng Rs.

Mẹ cô nói: “Monica, hãy cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm này và dùng nó để ghi lại cuộc sống hôn nhân của con. Khi có chuyện gì vui và đáng nhớ trong cuộc sống mới này của con, hãy gửi vào đó ít tiền. Ghi lại lý do và cứ tiếp tục như thế. Càng có nhiều sự kiện đáng nhớ thì con càng có nhiều tiền trong tài khoản. Mẹ đã gửi khoản tiền đầu tiên cho con hôm nay. Con hãy gửi những khoản khác cùng với Hitesh. Sau vài năm nhìn lại, con có thể biết được mình đã có được bao nhiêu hạnh phúc.”

Monica kể lại với Hitesh khi họ về nhà của mình và đôi vợ chồng trẻ nghĩ rằng đó quả là một ý tưởng tuyệt vời và mong chờ cơ hội được gửi khoản tiền thứ hai vào sổ.

Và đây là những gì họ ghi vào cuốn sổ đó sau đó một thời gian:
- Ngày 7/2: 1000 Rs, sinh nhật đầu tiên của Hitesh sau khi cưới
- Ngày 1/3: 1000 Rs, Monica được tăng lương
- Ngày 20/3: 2000 Rs, đi du lịch đảo Bali
- Ngày 15/4: 3000 Rs, Monica có thai
- Ngày 1/6: 2000 Rs, Hitesh được lên chức
- …

Tuy nhiên, sau nhiều năm, họ bắt đầu tranh cãi về những thứ tầm thường vặt vãnh. Họ không nói chuyện với nhau nhiều. Họ thấy hối hận vì cưới phải người khó chịu nhất thế giới… chẳng còn tình yêu nữa. Nghe chừng rất quen, phải không?

Một ngày, Monica nói chuyện với mẹ cô: “Mẹ, bọn con không thể như vậy hoài nữa. Bọn con đồng ý ly hôn. Con không thể tưởng tượng được vì sao con lại quyết định cưới người đán ông này!!!”

Mẹ cô trả lời: “Chắc chắn rồi, con gái, chẳng có vấn đề gì cả. Hãy làm việc mà con muốn nếu con thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Nhưng trước khi làm vậy, hãy làm việc này trước đã. Con còn nhớ cuốn số tiết kiệm mẹ đưa cho con hôm đám cưới chứ? Hãy rút toàn bộ tiền trong đó và tiêu hết tiền trước đã. Con không nên giữ lại gì từ cuộc hôn nhân tệ hại này đâu."

Monica nghĩ điều này cũng đúng. Cô đến ngân hàng, ngồi đợi đến lượt mình giao dịch tất toán sổ tiết kiệm.

Trong khi đợi, cô xem qua những ghi chú trong cuốn sổ. Cô xem từng dòng ghi chú về những khoản tiền vợ chồng cô từng gửi vào. Ký ức về tất cả những niềm vui và hạnh phúc bỗng chốc ùa về trong tâm trí. Và nước mắt dâng lên trong mắt cô.

Cô rời ngân hàng và về nhà. Khi về đến nhà, cô đưa cuốn sổ cho Hitesh, và bảo anh hãy tiêu hết số tiền trước khi họ ly dị.

Ngày hôm sau, Hitesh đưa lại cho Monica cuốn sổ tiết kiệm. Cô nhận thấy một khoản tiền 5000 Rs mới được gửi thêm vào với dòng ghi chú: “Đây là ngày anh nhận ra rằng anh yêu em nhiều thế nào sau những năm qua. Em đã mang đến bao nhiêu là hạnh phúc cho anh.”

Họ ôm nhau và khóc, đặt lại cuốn sổ tiết kiệm vào nơi cất an toàn.

Bạn có biết họ đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền đến khi về hưu không? Tôi không hỏi điều đó. Tôi tin rằng số tiền đó cũng chẳng quan trọng nữa sau những gì họ đã trải qua trong suốt những năm tháng chung sống hạnh phúc của mình.

“Khi bạn ngã, theo một nghĩa nào đó, đừng chỉ nhìn vào nơi bạn ngã xuống mà hãy nhìn vào nơi bạn bắt đầu trượt chân. Cuộc đời là để sửa chữa những sai lầm.”

Tôi nghĩ rằng điều này có thể áp dụng cho mọi mối quan hệ.
Theo Storydose.

Gần đây tôi đọc khá nhiều về Triết học, tìm hiểu về Phật pháp. Nhưng điều khiến tôi chú ý và nghi vấn hơn cả chính là câu nói: "Đời vốn dĩ là tạm bợ", "Cuộc đời nãy là cõi tạm",... hay đoại loại những câu tương tự với hàm ý tương tự vậy.
Tôi đọc càng nhiều thì tôi lại thấy mình chẳng biết gì. Trời đất vốn đã bao la, sự đời lại còn hơn thế. Tuy nhiên, tôi nhận thấy ở hầu hết các nhà thần học và triết gia (trừ tín đồ Phật pháp) đều không cho "cuộc đời là cõi tạm". Dù cuộc sống/ cuộc đời của mỗi người có kiếp lai sinh đi nữa thì cái "cõi tạm" này vẫn là quan trọng nhất. Bởi, không một ai chắc mình còn có kiếp sau, hay là đi về đâu sau khi nhắm mắt xuôi tay. Sự minh triết trên đời này là rốt cuộc chỉ là để khám và nguồn gốc và vai trò của sinh mệnh mỗi người trong trời đất. Và các lý luận đó đều được phát triển nhằm mục đích con người hiểu mình, hiểu người, hiểu thế-thời và khám phá bản thân, Hàm dưỡng và hoàn thiện bản thân theo cách tốt nhất có thể khi còn đương thế.
Danh vọng có đó rồi mất đó, giàu sang phú quý mấy ai trăm năm, tình đời đổi thay, buồn vui đắp đổi. Dù kiếp này hay kiếp sau nữa thì những vinh quang thế gian vẫn sẽ là hư ảo mây bay. Khi nằm xuống chỉ là ba tấc đất không hơn không kém, tất cả để lại cho đời, ngoài tội phước theo mình mà thôi. Thấy được như thế, thì ta không mất công tốn sức để vun đắp cho những thành công tạm thời, mà ta đi tìm cái gì vĩnh hằng thiêng liêng. Cái cần đi tìm ấy là con đường tâm linh, là nội tâm vững chãi an nhiên không còn não phiền chi phối và sự tự do tự tại giữa cuộc đời. Đức Phật đã bỏ vinh quang thế gian để đi con đường này và Ngài đã thực chứng điều ấy. Những pháp âm vi diệu của Ngài còn vang vọng đến ngày hôm nay và ngàn sau nữa sẽ còn nhiều người thừa hưởng dòng sữa pháp nhiệm mầu.


Nhưng nghiệp duyên còn nặng, lòng phàm chưa dứt, ta vẫn đang lăn lộn vất vả để xây dựng toà lâu đài mộng ảo. Đã bao lần ta giành giật bon chen mà quên đi những cái đạt được cũng như sương khói, sự ngắn ngủi của một mạng người chỉ trong hơi thở vào ra. Nhắm mắt xuôi tay, bao nhiêu yêu thương còn chưa kịp gởi gắm, những tính toan còn dang dở nửa chừng, người thân thiết ở lại, danh vọng có còn đâu; và rồi theo dòng nghiệp thức mênh mang tái sanh quanh quẩn trong lục đạo xoay vần. Nỗi khổ luân hồi là thế, nhưng mấy ai đã vỡ lẽ và tự thấy xót thương cho chính bản thân mình. Nhìn ngoài kia, mỗi ngày trôi qua, bao nhiêu người nằm xuống được nhẹ nhàng, giọt nước mắt bi lụy còn vấn vương trên đôi mắt người đi kẻ ở. Dòng đời là thế, tình đời là thế, thảm thương và bi kịch vô cùng.

Đọc đến đây, một thoáng suy tư chợt khỏa lấp tâm trí tôi, và ít nhiều tôi không hoàn toàn đồng ý với những ý niệm đó. Kinh nghiệm sống cho chúng ta biết rằng, ngôn từ phát xuất từ con người. Nếu con người không gọi những cực nhọc, đau đớn, bi ai,... là Khổ mà dùng một từ khác để diễn đạt thì liệu những động từ như vậy có tồn tại. Ý niệm dẫn đến hành vi, ý niệm như thế nào thì cuộc đời người đó là chuỗi ngày thể hiện các ý niệm đó qua hành vi, thái độ và hành động. 

Người Công giáo nhận các Thánh bổn mạng làm Idol của mình; cố gắng sửa đổi bản thân mình sao cho giống với thánh nhân. Đó là con đường nên đi, nhưng với tôi nó chưa phải lối đi tốt nhất. Bởi, một khi chúng ta mỗi người dùng từ "Tôi" để xưng hô với một ai đó, điều đó đồng nghĩa là chúng ta ngầm nói với người khác rằng, đó là "phẩm giá", "nhân-vị" của mỗi người. Bằng cách tư duy và thói quen làm việc tích cực thì liệu có gì chúng ta gọi là "khổ-cực" nữa. 

Người Phật giáo luôn nhận định mọi thứ đều phát xuất từ TÂM, mà Tâm phần lớn được xem như là ý niệm. Ý niệm tốt, lành mạnh và tích cực thì dẫn đến thói quen tốt, nhân cách tốt, hành động theo hướng tích cực. Ý niệm xấu, không lành mạnh thì dẫn đến hành vi, thái độ "lệch chuẩn", phương hại người khác; nếu không hại mình hại người, không ích cho mình cho người thì việc đó, ý niệm đó chẳng phải là vô ích sao?.

Nhưng bởi giấc mơ tiên con đã say, và đến bây giờ vẫn đang còn mộng mị. Nỗi khổ luân hồi không chỉ kiếp này mà vô lượng kiếp đã đong đầy xót xa nhưng nhiều khi vẫn chưa đủ để ta giật mình tỉnh thức. Có rất nhiều nỗi sợ, nhưng ta chưa từng hoặc ít sợ luân hồi. Thế Tôn từng dạy vòng luân hồi vô tận đáng sợ, vì Ngài thấy rõ sự vận hành của dòng nghiệp mà chúng sanh tạo ra trong những kiếp đã đi qua và nghìn trùng ác nghiệp được tạo gây. Và dòng nghiệp ấy đã vẽ lên bức tranh hệ lụy của kiếp người sẽ còn kéo dài đến khi nào chúng sanh chưa giác ngộ. Nỗi sợ thiếu cơm áo gạo tiền, sợ già bệnh chết và vô số nỗi sợ khác bủa vây, nhưng ta chưa từng biết sợ luân hồi.

Ta cứ rong chơi nhưng nhớ quay về, bởi bản chất cuộc đời là tham ái vô minh nên giọt nước mắt sẽ còn rơi khi lãng tử chưa dừng chân mỏi gối. Rồi một lúc nào đó đắng cay sẽ làm ta biết khổ mà quay đầu. Đức Phật từ bi và trí tuệ, hãy về dưới chân Ngài để một lần buông xuống tất cả những mộng ảo trần gian, để một lần được tắm mình trong dòng sữa pháp thiêng liêng, cho thân tâm được gột rửa những bụi trần đã in sâu trong tâm khảm.

Cõi đời tạm bợ, trần thế tạm nương, không gì là mãi mãi khi vô thường là bản chất phù sinh; nên ta hãy hướng tâm mình đến con đường đạo lý, đi tìm cái gì đó thanh cao và vững chãi lâu bền. Một khi đã giác ngộ thì thảnh thơi giữa biển đời sinh tử, ra vào tự tại ba cõi và tiếp tục công cuộc độ sanh. Được như thế mới không uổng phí kiếp người.

"Chẳng biết rong chơi miền Tịnh độ
Làm người một kiếp cũng như không" (Nhất Hạnh)

"Ta chưa từng biết sợ luân hồi", điều đó đồng nghĩa với việc ta ít khi bị chi phối bởi sự luân hồi. Thế thì ta cứ mặc nhiên mà sống. Bớt phiền lo, bớt "cố chấp" không phải là điều tốt lành hơn sao?. Tôi không ủng hộ "thuyết vô thần" hay "thần thánh hóa" cá nhân nào đó. Nếu bạn tin và theo Phật thì xin giữ trọn niềm tin đó và sống cách vui vẻ, hữu dụng. Nếu tin Thiên Chúa thì hãy "chu toàn bổn phận cách vui vẻ - Đa Minh Savio" và "làm cho Danh Cha cả sáng", Đấng mà bạn tin, cậy, mến và tôn thờ.

Hãy làm giàu từ những nén bạc bạn được gởi trao. Nén bạc đó có thể là trí tuệ, nhanh nhẹn, thông hiểu, cơ hội, vận may, mắt-mũi-miệng-tai, thân thể xinh đẹp hay cường tráng,... Bạn sở hữu những nén bạc đó, và bao nén bạc khác được trao tặng bởi cách này hay cách khác.

Đức khiết tịnh trong tôn giáo đều giống nhau, đó còn là phương tiện để đưa đường dẫn lối và trở nên hiệp nhất với thần linh, Đấng tạo hóa. Song không có nghĩa là đó là phương pháp tốt nhất để đi đến cùng đích. Bản thân tôi yêu thích sự thinh lặng, trải qua nhiều quãng thời gian cách ly để kiếm tìm "sự thật", sự minh triết của cuộc đời. Và tôi hiểu rằng, đã là một con người, bẩm sinh chúng ta sinh ra trong sự đối thoại, rất khó để mà sống nếu thiếu đối thoại. Đối thoại chính là phương cách hữu hiệu nhất để làm cho mọi thứ trổ sinh, tốt đẹp hơn với thế giới loài người. Nếu không có đối thoại, hoặc khả năng đối thoại bị hạn chế thì chúng ta khác nào cỏ cây, những loài động vật khác. Với lý lẽ đó, chúng ta được mời gọi cởi mở tâm hồn mình để hòa mình vào dòng chảy của bao kiếp người. Chúng ta về đâu thì còn tùy vào dòng chảy mà chúng ta hòa cùng. Dù bản thân có khả năng chọn lựa và tách mình ra để đi lối đi của riêng mình, nhưng chúng ta chẳng thể nào tách mình ra để tự sinh tồn. Biển Chết chính là một minh họa cụ thể nhất. 

Vì những lý do đó, xin ngừng quan niệm và cho rằng "Cuộc đời chỉ là phù du hay cõi tạm". Bởi nếu chúng ta không sống cho ra sống với giá trị sinh mệnh mình được tặng ban là hiện tại, là cuộc đời này thì chúng ta còn trông mong "cõi" nào ở đâu đó nữa?

MKRdezign

{facebook#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {twitter#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {google-plus#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {pinterest#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {youtube#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {instagram#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL}

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Tắt JavascriptVui lòng bật Javascript để xem tất cả tiện ích con