Mình đang tham gia chương trình làm nhiệm vụ kiếm tiền trên VN Ngày Nay, mời bạn cùng tham gia trải nghiệm Tải VNay vừa đọc tin vừa có tiền nào

Chuyện Sóng thần



Ai cũng sợ chết nhưng chẳng ai tránh khỏi. Tuy nhiên, trước khi đón nhận những gì tồi tệ nhất, chúng ta vẫn có thể chọn lựa những gì tôt nhất.

Tôi hiếm khi xem Phim hay Video nào lại bị xao động đến chết lặng như khi xem Video này. Vấn đề cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi chính là khoảnh khắc sinh-tử.

Khi còn bé, tôi học được nhiều thứ khi xem các phân đoạn sinh-tử trong các phim, đặc biệt là phim kiếm hiệp, hành động. Tôi xem nhưng tôi chẳng thể nào lý giải nổi cho đến khi tôi trưởng thành, khi mà cuộc sống bị va vấp, đưa đẩy tôi đến những phút buộc bản thân phải đưa ra quyết định khó khăn nhất.

Trong Video, chúng ta bắt gặp 2 người đàn ông cùng trên một sợi dây đang từ từ đứt, trọng lượng của 2 người dường như là quá tải với sức chịu đựng của sợi dây. Và để tồn tại thì chỉ có cách là phải giảm trọng lượng. Vấn đề đặt ra cho mỗi người là trong hoàn cảnh đó chúng ta sẽ xử lý như thế nào?

Tương tự, ở cuối phim, một gia đình vừa vui mừng khi tìm gặp lại nhau thì lại phải đón nhận một thử thách mới - Cơn sóng dữ đang kéo đến. Họ đã chẳng thể nào giành vị trí trên chiếc "lồng" cứu hộ. Cách tốt nhất là gửi đứa con nhỏ của mình theo những người khác và nhắn nhủ những gì là cần thiết nhất. Trong khi mọi người vẫn đang hoảng loạn chẳng biết xoay sở thế nào thì cảnh tượng đẹp đẽ đã diễn ra ngoài sức tưởng tượng. Người vợ xác định những gì tệ nhất đang đến gần mà chẳng thể làm gì hơn. Cô đã âu yếm nhìn chồng và nhẹ nhàng chỉnh sửa chiếc cà vạt lại cho anh cách tử tế. Có lẽ, cái ánh mắt hiền từ, đầy yêu thương và mãn nguyện đó là điều tuyệt vời nhất đời tôi từng thấy. Nếu là một bộ phim, thì người diễn viên đã diễn thật có "thần thái" và lay động. Dù vai trò của họ thế nào, thì họ đã chọn lựa những gì là tốt nhất.

Cuộc đời mỗi người đâu phải ai cũng rơi vào những hoàn cảnh như phim ấy. Ai đó có thể lập luận như thế. Nhưng tôi lại có cách nghĩ khác. Thực tế là chúng ta đã, đang và còn sẽ đối mặt với trăm ngàn "thử thách" khiến chúng ta phải đưa ra những quyết định, dù biết thật khó khăn.

Đức thánh cha Phanxico khi phát biểu trước hàng ngàn gia đình, ngài đã hỏi: "Nếu anh chị ở đây có thể nêu ra một cái tên về đôi vợ chồng chưa từng nói xấu nhau, ngài sẽ phong thánh cho cặp đôi đó". Kết quả chỉ là một bầu không khí lặng thinh bao trùm. Cuộc sống hôn nhân không thể tránh những xung đột, tranh cãi, thậm chí là bạo lực. Chính những lúc như vậy, chúng ta mới thấy được cái bản chất thực của mỗi người.

Các nhà triết học cho chúng ta một kinh nghiệm về đánh giá sự vật, hiện tượng và con người là "muốn tìm hiểu bản chất của một sự vật hiện tượng thì phải đặt chúng trong sự vận động cao nhất". Với tôi thì điều đó luôn đúng, ít nhất là cho đến thời điểm này. Vì chỉ có như vậy, tôi mới xác định được giới hạn của bản thân, cả thể xác lẫn tinh thần. Và đó là thước đo để tôi hay bất kỳ ai có thể lấy làm căn cứ để soi xét những gì xung quanh. Chẳng hạn,

Khi bạn ra đường, rất dễ để thấy một cô gái đẹp, ăn mặc hợp thời, đi xe sang chảnh. Nhưng khi gặp một cụ bà hay em nhỏ nhờ dẫn qua đường thì lại cau bảnh, miễn cưỡng mãi mới đưa sang. Chưa hết, trên đoạn đường ngắn ấy, ta lại thấy thỉnh thoảng những nét không vui, những bước chân nặng nề và những lời khó nghe, khó chịu.

Hay hình ảnh các anh chàng cưỡi SH, áo quần tinh tươm chở theo những cô gái xinh đẹp vô tư vượt đèn đỏ. Hoặc hình ảnh cô gái cứ luôn miệng tự hào kể về những lần đi Chùa, đi lễ Phật, thương các con thú cưng. Nhưng với con chó của hàng xóm vô tình nằm trên hiên nhà mình thì đánh đuổi cho tới chết.

Chẳng phải đó chính là bài học đắt giá để chúng ta nhìn nhận ra nhân cách thực của một người sao?


Sở dĩ tôi nói rằng, "trước khi đón nhận những gì tồi tệ nhất, chúng ta vẫn có thể chọn lựa những gì tôt nhất" là bởi lẽ đó.

Có một tên trộm, cả đời trộm cắp, hắn bị bài xích và đưa đến án tử. Hình phạt của hắn là bị đóng đinh, treo trên thập giá. Trong giấy phút hấp hối, hắn đã không ngại nhìn nhận tội lỗi của mình, chấp nhận hình phạt như là việc đền tội duy nhất. Hắn cũng không quên nhìn sang những tội nhân khác với ánh mắt cảm thông và sau cùng, hắn đã cầu nguyện" Khi nào ngài về thiên đàng thì xin nhớ đến tôi". Đó là chuyện về tên trộm bị đóng đinh cùng Chúa Giesu 2000 năm trước. Với thái độ và niềm tin của mình, hắn đã nhận được một sự đảm bảo:"Ngay đêm nay, ngươi sẽ ở trên thiên đàng với ta!" từ chính Thiên Chúa. Là vậy đó, trong sự tồi tệ, cả đời trộm cướp, nhưng sau cùng hắn đã trộm luôn thiên đàng, điều mà mọi tín hữu Công giáo đều khao khát.

Quay trở lại cuộc sống hôm nay, liệu trong chúng ta có mấy ai khi xảy ra chuyện lại can đảm nhận phần sai, nhận trách nhiệm thay vì tìm cái gì đó để đổ thừa. Người làm Sale thì luôn đổ tại khách hàng, thị trường, tại hàng hóa. Người lãnh đạo thì đổ tại yếu tố khách quan, kể cả chủ quan. Người làm nông thì đổ tại thời tiết, vì không sức khỏe, vì đủ thứ lý do anh ta vịn vào. Trong khi tất cả chỉ cần thêm quyết tâm, nhìn vào thực tế và tìm ra vấn đề để bắt tay giải quyết từng vụ việc. Không hẳn là tất cả, nhưng ít nhất là làm được gì đó cách cụ thể thay vì ngồi than thân, trách phận.

Hãy sống với tu duy và cảm xúc tích cực! Một chút thay đổi thôi, bạn sẽ thấy rất nhiều chân trời rộng lớn và đẹp đẽ đang đón chờ bạn.

Từ Khóa:

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

{facebook#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {twitter#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {google-plus#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {pinterest#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {youtube#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {instagram#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL}

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Tắt JavascriptVui lòng bật Javascript để xem tất cả tiện ích con