Mình đang tham gia chương trình làm nhiệm vụ kiếm tiền trên VN Ngày Nay, mời bạn cùng tham gia trải nghiệm Tải VNay vừa đọc tin vừa có tiền nào

Truyện Ôi Cái Cuộc Đời Của Tôi Full Voz

Truyện: Ôi Cái Cuộc Đời Của Tôi

Tác giả: Zoronoa Clever

Tình trạng: Hoàn thành.

Post bởi: VSang.Top
**********************
Chap 1
Em sinh ra tại ngoại thành cách thành phố khoảng 20km theo đường chuột chạy, nhà em cũng làm nông nghiệp như những người khác ở miền quê yên bình với những cánh đồng bát ngát thẳng cánh cò bay, xưa là thế bây giờ bị thu hẹp lại làm khu công nghiệp, nhà máy…
Biến cố đầu tiên trong cuộc đời em là vào năm em 2 tuổi ba em mất do lao lực quá sức và không có tiền chữa bệnh, bây giờ chỉ còn mẹ và bác (anh trai của bố) là hai người thẫ duy nhât còn lại trên đời (mẹ em là trẻ mồ côi, ông bà nội thì mất từ lúc em chưa sinh ra). Lúc đó em còn quá nhỏ để biết được nỗi đau mất người thân nó là như thế nào mà chỉ được nghe mẹ kể lại là sau khi ba mất hàng xóm láng giềng cùng với bác em cùng nhau tổ chức tang lễ cho ba em.
Mẹ em thì ngất lên ngất xuống bên linh cửu, chỉ trách em quá nhỏ chưa biết gì thấy mẹ như vậy, tay cầm cái que chạy lăng quăng hết ở sân rồi vào nhà múa may các kiểu tôn ngộ không oánh yêu quái hồi nhỏ nghiện nặng phim này nên toàn trốn xang nhà hàng xóm xem ké vì nhà không có tivi, thời đó ai có cái tivi trắng đen là đã là khá giả lắm rồi, xang xem kéa mà phải năn nỉ thằng con nhà chủ hơn em 2 tuổi các kiểu mới được nó cho vào xem, nghĩ lại mà ức chế vãi…
Ngày đưa ba em ra đồng thì trời mưa rất to, tiếng mưa át đi cả tiếng khóc lóc thảm thiết xung quanh, em một thằng bé 2 tuổi mặc quần áo tang tay cầm di ảnh ba em lững thững đi trễ con đường đất lầy lội trượt té ngã mấy lần khiến người bám đầy bùn đất làm không khí tang tóc càng thêm u ám…

Sau đó mọi người về nhà em, em vẫn vậy chạy lăng xăng đùg nghịch với bọn trẻ con trong xóm vì mấy khi có đông người đến thế…trời đã tối, mọi người cũng đã về gần hết chỉ còn mẹ với bác và mấy người hàng xóm ngồi ở cái chiếu trước hiên nói chuyện dưới cái ánh sáng heo hắt bên ngọn đèn dầu (ngày đó nhà em chưa mắc điện). Em chạy tới ngồi vào lòng mẹ rồi ngước mặt lên hỏi.
- Ba đi đâu mà từ sáng đến giờ chưa về hả mẹ…hìhì
Mẹ em nhìn cúi xuống vuốt nhẹ tóc em rồi nước mắt mẹ chảy xuống, mọi người xung quanh cũ không kìm nổi nước mắt, em vẫn ngu ngơ nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì thì mẹ nghẹn ngào nói.
- Ba con đi…xa rồi…
- Thế bao giờ ba về hả mẹ…hì…ba hứa làm diều cho con chơi với tụi thằng cu tí bên xóm mà.
- Hức…lớn lên con sẽ hiểu…thôi nằm đó mẹ ru ngủ…ngoan đi…à…ơi…à…ời…
Những lời ru đã theo tôi (giờ sẽ đổi thành tôi) rất nhiều năm sau đó và ngay cả đến bây giờ khi viết lại những dòng này tôi cũng không thể nào kìm được nước mắt… Năm lên 4 tuổi tôi bị gãy tay vì ngã từ trên cây ổi của nhà bên xuống, nhà đã nghèo giờ lại thêm túng bấn, mẹ lại phải chạy chọt khắp nơi đưa tôi vào viện để chữa trị, ngay cả cái xe đạp cũ kĩ mẹ thường hay đi ra lượm ve chai, bắt tôm cá ở đồng cũng phải bán đi lấy tiền mua thuốc, quá ít ỏi không đủ tiền đóng viện phí nên mẹ con tôi bị đuổi ra khỏi viện, mặc dù khóc lóc xin xỏ đủ kiểu nhưng chỉ nhận được những lời lẽ khinh bỉ và tiếng cười nhạo báng mà đến giờ tôi không thể nào quên được…
Hai mẹ con lại lủi thủi đưa nhau về giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa, chân đất, quần áo rách rưới bẩn thỉu, lúc đó chỉ cần ngồi xuống vỉa hè để cái nón rách của mẹ ở bên cạnh thì ai cũng khẳng định là ăn xin…chân bỏng rát nhưng tôi vẫn cố chịu vì lúc đó tôi đã nhận thức được mọi thứ…mọi nỗi nhọc nhằn đang đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ…khuôn mặt xinh đẹp nay đã hốc hác nhìn rõ gân xanh nổi lên…
Hai mẹ con lê những bước chân nặng nhọc trên đường, cái đói quặn ruột khiến thằng bé mới 4 tuổi tay trái bó bột với thân hình còm nhom ốm yếu mấy lần khuỵ xuống đường phải nhờ mẹ đỡ dậy ngồi trên vỉa hè, mẹ lại tất bật chạy đi xin vài ngụm nước của nhà bên đường mang cho tôi uống…
- Mẹ uống nước chưa?
- Uống rồi con à…mẹ xin lỗ…i…chắc con đói lắm…cố chịu nha còn 5 ~ 6km nữa là đến nhà bác rồi mình xin bữa cơm nha con. – vừa nói mẹ vừa xoa đầu tôi và lau vội những giọt nước mắt để tôi không nhìn thấy…
- Mình về đi mẹ…mọi người nhìn gì mình vậy – những ánh mắt thương hại những lần chỉ chỏ của người đi đường nhưng chẳng một ai có ý định lại gần mà họ cố tủnh đi vụt qua nhanh chóng và thằng bé 4 tuổi như tôi lúc đó không thể hiểu được những hành động đó.
- Đỡ rồi thì đứng dậy đi con, mẹ cõng về nha…
- Con đi được mà mẹ, mình đi thôi…
Mẹ cười hiền từ nhưng đôi mắt ngấn nước, đỡ tôi dậy rồi đi về nhà bác. Nhà tôi cách bệnh viện tầm 15km, nhà bác thì gần hơn khoảng 9km… Về đến nhà bác thì trời cũng đã xẩm tối, chân tay rã rời tôi ngồi xụp xuống hiên. Bác gái chạy lại đỡ tôi dậy
- Sao không ở trong viện mà lại thế này hả?
- Dạ! Em chào chị, tại không đũ tiền viện phí họ đuổi ra ạ, bất quá nên đến nhờ anh chị
- Trời! Bọn không có tính người mà, thôi hai mẹ con đi rửa mặt mũi chân tay đi rồi chị dọn cơm. Anh T cụng sắp về rồi…haizz…tội nghiệp thằng nhỏ…
- Dạ! Phiền anh chị quá…M đứng dậy ra giếng rửa mặt con…
Mẹ đỡ tôi dậy đi ra rửa mặt, từng dòng nước mát khiến tôi tỉnh táo hơn nhưng lòng bàn chân nay đã phồng rộp lên khiến tôi cảm thấy đau rát vô cùng…muốn ứa nước mắt nhưng cố cắn răng chịu đựng để cho mẹ khỏi lo…
Một lúc sau bác trai về cũng hỏi han trách móc mọi thứ, sau bữa cơm chỉ có rau và vài con cá khô rán ít mỡ cháy xém nhưng đối với tôi lại là một cực phẩm, không biết tôi đã ăn bao nhiêu nhưng được nghe mẹ kể lại thì do ăn nhanh wá mấy lần suýt nghẹn, nước mắt nước mũi tùm lum hết cả… Sau bữa cơm bác trai ngồi nói chuyện với mẹ tôi và bác gái ngồi bên cạnh
- Anh chị à! Em có đứa bạn rủ đi buôn ở Tân Thanh, cũng lưỡng lự lắm nhưng hoàn cảnh đã vậy rồi, em chỉ còn biết nhờ anh chị chăm sóc thằng M hộ em. Răm bữa nửa tháng em sẽ gửi tiền về ạ!
- Việc chăm sóc thằng cu M thì cô không phải lo, dù hai vợ chồng có đói khổ thế nào cũng không để nó phải chịu khổ đâu. Cô nghĩ thế cũng phải, chứ cứ quanh năm bên mấy cái miếng ruộng thì đủ ăn là may lắm rồi…
- Anh T nói đúng đó, cô cứ yên tâm mà làm ăn, hai chúng tôi lận đận về đường con cái lên coi thằng cu M như con ruột. Cô nghĩ vậy là chúng tôi mừng rồi.haizz…tội nghiệp cu M…
- Dạ! Được như vậy thì em đội ơn anh chị ạ!
- Ơn huệ gì cái cô này, em H không may qua đời nên việc chăm sóc mẹ con cô lả trách nhiệm của tôi. Mà thế bao giờ cô định đi
- Dạ! Nếu được thì sáng sớm mai em bắt xe lam lên chợ huyện rồi đi với nó luôn ạ
- Ừ được rồi, cũng muộn cô với thằng M chịu khó mắc cái màn ngủ tạm đêm nay đi, nhà cửa với hương khói của chú H thì hai vợ chồng tôi lo được rồi…haizz
Nói chuyện thêm một lúc nữa thì mọi người đứng dậy, mẹ bế tôi đặt xuống chiếu rồi mắc chiếc màn màu trắng đục loang lổ và rách lên, nằm xuống khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi như mọi lần.
- Sớm mai mẹ đi, cu M ở nhà ngoan với hai bác nha, rồi mẹ về mẹ mua quà cho. À thế cu M thích gì để mẹ mua cho nào?
- Dạ! Mẹ đi rồi về sớm với con nha mẹ, con không cần gì hết chỉ cần mẹ đừng bỏ con thôi…huhuu
- Cu M ngoan nào,đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, không được khóc nghe chưa, cu M mà không nghe lời là mẹ đi luôn đó biết chưa?
- Dạ…hức…cu M nghe lời mà…không khóc đâu…mẹ nhớ về với cu M nha mẹ
- Ừ mẹ biết cu M của mẹ là ngoan nhất, thôi ngủ đi nha
- Dạ!
Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng, tay phe phẩy cái quạt nan làm bằng mo cau rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi hát ru. Giọng hát ấm áp tình mẫu tử đã đưa tôi vào giấc ngủ mà không hề biết người mẹ thân yêu đang cố gắng kìm nén tiếng khóc trong màn đêm yên tĩnh
Chap 2
Tiếng chú gà trống trên đỉnh đống rơm sau nhà cất lên bắt đầu một ngày mới tại vùng quê thanh bình, tôi bừng tỉnh sau giấc mơ tươi đẹp cùng mẹ dạo chơi quanh xóm, cười đùa với đám bạn…ngồi dậy lấy tay dụi dụi mắt bất chợt nhìn xang không thấy mẹ ở bên cạnh, tôi vội vã tung tấm màn lên nhưng không mà cái chân bị mắc và ngã chổng vó, cái tay bó bột phải đỡ cả thân người khiến tôi đau muốn ứa nước mắt…nhưng cũng nhanh chóng gỡ chân ra rồi chạy khắp nhà gọi mẹ mà đáp lại là không gian im lìm, đâu đó vọng lại tiếng gọi của tôi, không thấy một ai tôi cố gắng căng mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong vô vọng…thẫn thờ ngồi xụp xuống hiên nhà hướng mắt ra ngõ như chờ

đợi phép màu nhiệm của một bà tiên, ông bụt nào đó trong truyện cổ tích xuất

hiện…
Bác trai ở nhà hàng xóm nghe thấy tiếng gọi của tôi, hớt hải chạy về, vừa thấy bóng dáng bác ở ngõ tôi liền đứng dậy vội quệt nhanh vài giọt nước mắt rồi chạy lại

- Bác…bác…có thấy…mẹ của cu M đâu không ạ!
- Úi trời! Tưởng gì làm bác lo chạy vội về…haizzz…mẹ cu M đi từ sớm rồi, thôi ra giếng bác rửa mặt cho…haizz
- Dạ! Mẹ không bỏ cu M chứ bác…
- Không đâu, ngoan thì mẹ sẽ về với cu M thôi…biết chưa?
- Dạ! Cu M ngoan lắm…không hư đâu…
Bác trai khẽ mỉm cười hiền từ xoa đầu tôi rồi dẫn ra giếng rửa mặt…hai bác cháu ngồi ở hiên chơi được một lúc thì bác gái đi chợ về. Bác mua cho tôi một chiếc bánh rán, cái bánh tròn tròn bằng bột mì bọc lên một chút đỗ xanh, bên ngoài phủ đường, cái bánh quen thuộc của tụi trẻ con nhưng đối với tôi là lần đầu được thấy, định đem cất đi phần mẹ
- Cu M không ăn mà mang

đi đâu đó?
- Dạ! cu M mang gói vào giấy phần mẹ ạ…hìhì
- Trời! Cái thằng này biết thương mẹ…haizz…cu M cứ ăn đi, bác để phần cho mẹ cu M rồi, ăn đi…
- Thế ạ…hìhì…
Bác gái ngồi xuống bên cạnh lấy tay quệt vài giọt mồ hôi trên trán cho tôi.
- Tội nghiệp thằng bé, ăn xong bác lấy thuốc bôi vào chân cho nhanh khỏi nha.
- Vâng ạ, hìhì, bánh gì mà ngon vậy bác? Lần đầu cu M được ăn đó…ngon quá…hìhì
- Ừ…bán rán đó…xem kìa ăn từ từ thôi không nghẹn. Cha bố anh làm gì mà cái chân toét hết ra thế kia…haizz
- Ui xót, tại cu M chạy đi tìm mẹ…nhưng…
Bác gái nhìn bác trai rồi lắc đầu, kéo tôi vào lòng, hướng đôi mắt ngấn nước nhìn xa xăm…Hằng đêm tôi cố gắng chìm sâu vào giấc ngủ để được mơ thấy mẹ, có những lúc nhớ mẹ quá nước mắt trực trào ra tôi phải nói dối bác gái là đi vệ sinh để chạy nhanh ra góc vườn lấy tay bịt miệng lại khóc thút thít không dám phát ra tiếng vì sợ hai bác biết rồi nói với mẹ thì mẹ sẽ không về thăm tôi nữa, suy nghĩ của đứa trẻ thật ngây thơ…và lúc đó tôi chỉ nghĩ được có vậy, lau sạch nước mắt và cố tỏ ra bình thường đi vào

giường ngủ…và tôi không hề biết rằng bác gái đang khóc khi biết tôi như vậy…
Thời gian sau khi tháo băng tay, tôi toàn quanh quẩn ở nhà vì không quen đứa nào

trong xóm cả. Vào một buổi sáng ở nhà không có gì chơi tôi chạy ra ngoài đồng lủi thủi ngồi ở một góc xem tụi trong xóm chăn trâu, đùa rỡn với nhau. Không may bị bọn xóm trên chúng nó phát hiện chỉ chỏ nói gì đó rồi chế giễu tôi là thằng không cha không mẹ, chắc bọn này nghe người lớn kể lại. Tôi tức giận lao vào thằng béo ú bị mất hai cái răng cửa nhưng một thằng nhóc bốn tuổi thân hình còm nhom ốm yếu làm sao mà đánh lại được 6 ~ 7 thằng to cao hơn mình hẳn

một cái đầu…nên sau vài cú khua tay thì tôi đã nằm bẹp dưới đất và chỉ còn biết cắn răng chịu những cú đấm, cú đá rồi những lời chửi bới khinh miệt. Thấy tôi nằm im không còn sức kháng cự bọn nó cười điệu cười ngạo nghễ của những kẻ chiến thắng bước đi, tôi cố gằng gượng dậy nhưng cả người đau nhức đành bất lực nằm im nhìn lên bầu trời xanh ngắt thở hộc hộc, cảm giác cô đơn uất ức bao phủ lấy tâm hồn
Mấy thằng trong xóm chạy lại đỡ tôi lên, khi bọn kia đã đi
- Mày là thằng mới chuyển đến nhà ông T à? – thằng mít hồ hởi nói
- Thằng đánh mày là thằng sứt xóm trên đó, hôm nọ nó xé diều của tao nữa – thằng tũn nhìn về phía bọn đang cười nhạo báng tôi rồi nói
- Thù này nhất định trả, tôn ngộ không sợ gì cái thằng chư bát giới béo ị – thằng D thủ lĩnh xóm tôi bị lậm phim tây du kí, ngay cả lúc đi ngủ nó còn cầm theo cây

gậy “như ý”, mơ ngủ là cu cậu cầm gậy múa loạn xạ miệng ú ớ diệt yêu quái gì đó và rất không may cho nó là cây gậy đập chúng đầu ba nó, tất yếu thằng bé bị ăn

roi lằn mông
- Thủ lĩnh nói đúng, để em về gọi vài thằng nữa đập cho bọn sứt một trận… – thằng tèo hăng hái nhao nhao lên
Tôi nhìn bọn trong xóm một lượt rồi gượng dậy, lòng thấy ấm áp đôi chút…
- Không đánh được đâu, tụi nó to vậy lại đông nữa…
Mấy thằng bạn thấy vậy ngán ngẩm lắc đầu dìu tôi ra gốc cây đa hàng trăm tuổi ở ngay cửa đình ngồi, đây được coi là đại bản doanh của tụi tôi sau đó…
Đến gần trưa, thì thằng nào về nhà thằng ấy…thấy tôi mặt mũi xưng húp, quần áo bám đầy đất từ ngõ bước vào sân bác gái hớt hải từ trong bếp chạy ra
- Sao thế cu M…lại đánh nhau hả? Rõ khổ…
- Cháu bị té thôi ạ!

- Haizz…lại còn giấu bác…bị tụi thằng sứt xóm trên đánh chứ gì? Thôi ngồi xuống đây bác thoa cao cho nhanh khỏi…khổ thân
Tôi không dám nói gì thêm, cao nóng chạm vào vết bầm khiến tôi nhăn mặt vì rát, mùi cao nồng nặc xộc vào mũi khó thở… Bác trai đi làm về thì cũng hỏi han rồi nạt tôi tránh xa bọn xóm trên ra…
Thằng nhóc 4 tuổi đã đủ lớn để hiểu được chuyện mất đi người thân là như thế nào, cảm giác xấu hổ tủi nhục khi bị đánh bị khinh miệt nhưng tôi cũng dần chai lì…càng ngày càng ít nói, lầm lũi một mình lang thang khắp xóm làng, nhìn bọn trẻ cùng trang lứa vui

đùa…
Do nhà tôi không có trâu nên thằng tũn rủ tôi đi theo bọn thằng Dương quạ chăn trâu cho vui, mỗi thằng cỡi một con trâu đen xì bám đầy bùn đất, cầm cây khua như đang đánh trận, người lớn làm đồng xung quanh thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười. Tôi vẫn nhớ như in có lần chứng kiến hai con trâu đực gặp nhau rồi lao vào húc nhau tôi ngơ ngác nhìn thì đám bạn đã chạy tán loạn miệng gào thét gọi người lớn ra. Cũng may tôi đứng xa chứ không thì chỉ cần nửa cái húc thôi đã đủ cho tôi đi tàu 6 tấm…
Từ khi thân thiết với tụi nhỏ trong xóm, thì tôi đi chơi nhiều hơn. Những buổi trưa nắng trốn ngủ trưa chạy ra sông tắm, lặn xuống đáy moi bùn lên đáp nhau, khiến mặt thằng nào cũng đen xì, người bốc mùi bùn. Chiều chiều tụ tập đá bóng nói bóng chứ thực ra chỉ là những quả bòng quả bưởi rụng nhặt về, rồi cả lũ hơn chục thằng lao vào tranh cướp trên sân đình…nhiều lần tím chân, bong móng nhưng vẫn không chừa…
Những khi có gió, cả bọn rủ nhau ra đồng thả diều…dù chỉ là những cái diều làm từ mấy cái thanh tre phủ giấy vụn được dính bằng hồ hoặc cơm nóng buộc dây chỉ, một thằng cầm diều tung lên để thằng kia chạy, thế là cả bọn chạy theo chiếc diều, cười nói. Đó là một trò không thể thiếu của bọn trẻ vùng quê nghèo…nhưng bây giờ chắc không còn mà thay vào đó là những game online mọc lên như nấm len lỏi vào từng ngóch ngách của làng

quê.
Không thể nào quên những lần đi mò cua bắt cá giữa cái nắng chang chang của mùa hè, chỉ đổi lấy vài con cua vài con tép tí xíu mang về cho bác gái nấu canh…món canh cua, món tép rang lá chanh thơm đượm gắn liền với tuổi thơ tôi.
Đôi khi nửa tháng mẹ về thăm tôi một lần nhưng có khi cả tháng hoặc mấy tháng mới về…lần nào cũng mua quần áo mới, nhiều món bánh kẹo, đồ chơi lạ mắt khiến bọn bạn ganh tị…nhưng tôi không cần những thứ đó, một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm từ nhỏ chỉ cần người thân luôn bên cạnh là quá đủ…suy nghĩ ngây ngô của tôi vào lúc đó là nếu có thể đổi hết những món đồ chơi bánh kẹo quần áo siêu nhân kia lấy những phút giây bên mẹ thì tôi sẵn sàng ngay mà không phải lưỡng lự…
Nhưng thực tế bao giờ cũng phũ phàng…thời gian bên mẹ càng ngày càng ngắn…những khoảnh khắc hạnh phúc cùng mẹ ngồi ăn cơm, được mẹ gắp cho miếng khoai lang thơm nức mũi hấp trong nồi cơm, những tiếng lạch cạch của chiếc quạt mo khi mẹ ru tôi

ngủ…hạnh phúc với đứa trẻ như tôi chỉ đơn giản như vậy…
Tết năm đó mẹ không về được như đã hứa tử trước, cảm giác buồn tủi bao trùm lấy khi tôi ngồi một mình trước hiên nhà nhìn đám bạn đang cười nói vui vẻ với ba mẹ chúng…ngay đến cả người ba của mình tôi cũng không nhớ rõ mặt mà chỉ còn kí ức mơ hồ khi nhìn vào di ảnh…
Cái lạnh cắt da cắt thịt của cơn gió mùa đông bắc tràn về cũng không thể bằng trái tim đã nguội…người mẹ thân yêu, người mà tôi tin tưởng nhất trên đời đã thất

hứa khi nói tết sẽ về đưa tôi đi chơi, nhưng không. Mơ ước cũng chỉ là ước mơ…
Trách ai chi bằng tự trách mình, tôi cố gắng ngoan ngoãn hơn, nấu cơm, quét nhà, rửa bát, ra đồng nhổ cỏ…làm thật nhiều việc dù 2 bác nhiều lần không cho, nhưng tôi vẫn cứ làm. Hai bác liệu có biết được rằng tôi cố gắng như vậy chỉ là muốn mẹ thấy tôi ngoan mà về thăm thường xuyên hơn. Suy nghĩ thật trẻ con phải

không?
Thời gian cũng trôi đi mặc cho con người cố níu kéo…lên 5 tuổi tôi được bác dắt tay vào mẫu giáo. Không có nhiều kí ức cho lắm chỉ là những lần đánh nhau với thằng sứt, tụt quần nó vứt lên ngọn cây khiến cu cậu khóc lóc chạy lon ton trong bộ dạng bán nude đi mách cô giáo…và tôi với mấy thằng bạn bị ăn hành nhưng vui vì hạ được thằng sứt. Những bài hát được các chị học cấp 3 thỉnh thoảng đến dạy, tôi nhớ khi đó thường được mấy chị cho ngồi vào lòng, được cho kẹo ăn, viên kẹo dài đen xì chẳng nhớ nổi tên nhưng rất ngon…
Năm lớp 1 tôi ngồi cạnh thằng tũn, nó hí hoáy mở cái trang có bà chị mặc bộ đồ màu đen khá thiếu vải cầm cái gioi da dài đứng bên cạnh con sư tử…hết chỉ chỏ rồi cười như thằng trốn trại trong lớp. Bị cô giáo phát hiện, nhưng chẳng hiểu vì sao tôi cũng bịgọi lên đứng trước lớp cùng với nó, mặc dù tôi ngồi im không nói gì… Cô giáo mắngchửi gì đó không nhớ rõ đại khái là hai thằng mất trật tự, giờ gọi là bà cô thì đúng hơn, bà cầm cây thước gỗ

to bằng hai ngón tay người lớn và khá dài giơ lên đánh thằng tũn nhưng không biết là vô tình hay cố ý cây thước trượt khỏi tay rồi văng hẳn vào mặt tôi với lực rất mạnh khiến cây thước văng xa ra hẳn ngoài cửa lớp…
Tôi ngồi xụp xuống lấy tay ôm một bên mắt đang rỏ máu đỏ lòm cả tay áo trắng. Thằng tũn thấy vậy tè cả ra quần hai chân run bắn, con mắt tôi muốn lòi ra, may là chỉ bị bầm và rách mí mắt (giờ vẫn còn sẹo). Bà cô bình thản ra cầm cây thước lên rồi phán một câu mà tôi vẫn nhớ rõ.
-.HAI THẰNG MÀY CÚT XUỐNG GÓC LỚP ĐỨNG
Thằng tũn chạy như bò tót đuổi xuống góc đứng nghiêm như mấy chú bảo vệ lăng Bác, một tay tôi ôm mắt, tay còn lại chống xuống nền nhà đứng dậy…cố gắng lết về góc lớp đứng…
Vừa về đến nhà, bác gái nhìn thấy bộ dạng tôi như vậy thì lo lắng chạy ra chạm xá lấy bông băng và thuốc sát trùng về băng cho tôi. Hai bác đến trường làm ầm lên nhưng chả ăn thua gì, và năm lớp 1 tôi chính thức bị dìm hàng không ngóc lên được học sinh giỏi…
Quá uất ức và những trò nghịch dại của tôi bắt đầu, đổ nước xà phòng vào lớp khiến cô giáo và vài đứa bạn vồ ếch trên cạn…đổ nước vào túi bóng rồi ném thẳng vào nhà vệ sinh và không may trúng ngay một cô giáo ở trong đó, xém tí nữa bị đuổi học…và về nhà ăn hành của bác trai, những vết roi tre đỏ ửng lằn trên mông như những con sóng, chỉ cần vẽ chiếc thuyền lên đó thì sẽ tạo thành một bức tranh quá đẹp về biển cả…nhưng vẫn không hề khóc, vẫn cứ quậy phá bình thường, hết ở trường rồi đến trong xóm…những lần cùng tụi thằng Dương quạ đi “ăn hộ” quả bưởi, bòng, xoài chua loét rồi ổi xanh ném chết chó…của hàng xóm vẫn diễn ra và chót lọt, buổi tối đi “đào hộ” khoai, sắn mang ra đồng vùi vào rơm,rạ rồi đốt lên nướng…xúm lại quanh đống lửa cười đùa, những củ khoai, củ sắn cháy xém đen kịt bên ngoài nhưng bên trong lại thơm phức và nóng hổi…
Món ngon nhất vẫn là món trứng vịt nướng và gà đắp đất…nghĩ lại mà thèm… Dù có quậy phá nhưng học lực của tôi vẫn tốt không muốn nói là giỏi…năm lớp 5 được làm lớp phó học tập ngồi cạnh em H quảng ca, dù em nó hát không hay nói thẳng ra là hát như đấm vào tai nhưng bù lại được cái “học giỏi”, xinh xắn nhất lớp và đặc biệt hơn là em nó là con gái độc nhất của cô chủ nhiệm…COCC đó mà…
Hồi đó H thường xuyên nhờ tôi chỉ bài, và nghiễm nhiên bọn trong lớp gán ghép tôi với H là một đôi. Lúc đó ngu ngơ chả biết đôi cặp là gì nên mặc kệ. Còn nhớ mặc dù học lớp 5 nhưng em H còn không thuộc nổi bảng cửu
[next]

chương, và cô chủ nhiệm ra chỉ thị cho tôi kèm em nó vào giờ ra chơi. Sau 15 phút dốc hết nỗ lực chỉ bài sùi bọt mép với độ “sáng dạ hiếm có” thì em nó đã thuộc được 2/9 cái bảng cửu chương, và tôi có thể khẳng định là chỉ ngày mai thôi em nó sẽ lại hát bài “mất trí nhớ”. Chắc cô chủ nhiệm phải “hãnh diện” lắm vì có cô con gái như em nó…

Nhưng bù lại H thường mang cho tôi một cây kẹo vào giờ ra chơi, chả nhớ nổi tên nhưng

ngon. Và một hôm giông tố bão bùng đùa đấy, em H gửi cho tôi một mảnh giấy có ghi nguyên văn là

- Tớ thít cậu

WTF, lúc đầu còn tưởng em nó định ăn thịt mình, tại xem nhiều phim “tung của” quá lên nhiễm. Bình thường toàn xưng tao với mày thôi, con nít mà. Nheo mắt nhìn em nó đang đỏ mặt hai tay đan vào nhau, tôi đứng dậy cầm tờ giấy đến chỗ thằng tũn hỏi thì mới biết được

rằng thằng này còn lậm phim hơn cả tôi, nó phán một câu xanh rờn H là yêu quái…cái giao hợp mẫu thân nhà nó…đành tiu nghỉu té về chỗ…hí hoáy viết

- Thít là gì hả mày?

Đưa luôn cho em H mà không suy nghĩ gì, em nó đọc xong mặt hằm hằm lao vào cào xé tôi thương tiếc rồi đứng dậy đi ra ngoài, và hôm sau em nó chuyển chỗ luôn, cô chủ nhiệm lại tiếp tục công việc dìm hành quen thuộc…sau này gặp lại hai đứa nhìn nhau cười như

điên dại vì chuyện đó…

Vào năm lớp 6, mẹ đưa tôi lên thành phố học, vì kinh tế đã khá hơn không muốn nói là khá giả…từ biệt tụi bạn và đặc biệt phải xa hai bác khiến tôi rất buồn…nhưng dù sao tôi cũng phải đi. Căn nhà cũ ở dưới quê đã bán từ lâu, bao nhiêu kỉ niệm bị chôn vùi. Mẹ mua căn nhà hai tầng nho nhỏ trong ngõ và thuê một gian hàng để bán đồ thủ công mĩ nghệ ở đường TH…

Tôi đúng là nhà quê lên phố tuy chỉ cách quê có hơn 20 km thôi mà mọi thứ ở đây quá khác xa ở quê, xe cộ tấp nập…nhà cao tầng mọc xan xát…và rất nhiều thứ mới mẻ khác nữa khiến tôi tò mò, háo hức muốn khám phá…

Sau khi ổn định chỗ ở cho tôi, mẹ ra quán sắp xếp mọi thứ để vài hôm nữa khai trương…m Một thằng bé quê mùa không thể ngờ có một ngày được sống ở nơi phồn hoa đô thị và cũng không thể biết được chỉ vài năm ngắn ngủi mà mẹ từ hai bàn tay trắng có thể làm được như vậy…nhưng lúc đó tôi chỉ là một thằng bé sắp lên cấp 2 mà thôi…

Mẹ dẫn tôi đến trường mới khi lớp học đã bắt đầu được hơn một tuần…chẳng quen ai cả, toàn gương mặt lạ hoắc nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ từ hành tinh xa xôi nào đó vừa đáp xuống trái đất… Mẹ giao tôi cho ông thầy chủ nhiệm có quả đầu hói bóng loáng rồi cười hiền từ rồi ra về, mẹ vẫn như vậy và luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên đời dù cho mẹ có làm bất cứ điều gì thì mẹ vẫn luôn hoàn hảo trong tâm trí con…

Tôi được ngồi xuống chỗ trống cuối cùng trong lớp là bàn cuối cùng với một thằng nữa và thằng này sau này là một người bạn thân tri kỉ của tôi đến tận bây

giờ.

Định mệnh có phải do ông trời sắp đặt hay là do con người? Một câu hỏi mà tôi chưa thể tìm ra câu trả lời…

Thầy chủ nhiệm gọi tôi đứng dậy giới thiệu về mình cho cả lớp được biết…

- Chào các bạn mình là N.H.M

Ngắn gọn xúc tích rồi ngồi xuống trước ánh mắt khó hiểu xung quanh,

- Êh! Tao tên N, trước mày học ở đâu mà chuyển vào đây? – Thằng K ngồi cùng bàn quay xang hỏi tôi

- Ừ. Tao tên M, ở bên TN mới chuyển nhà lên đây

- À…biết, qua cầu B là tới hả?

- Ừ, đi vào trong khoảng gần 20km nữa

- Miền quê yêu vấu…haha…tao với mày làm bạn.ok. Nhìn bọn kia tao éo ưa

- Nhất trí thôi, vì tao cũng không có bạn trên này…

là tôi với thằng K làm bạn từ đó, tình bạn đẹp đúng nghĩa…hai thằng cứ nói chuyện mặc kệ thầy chủ nhiệm giảng nào là Mông Cổ thả bom nguyên tử xuống Campuchia, Lào chiếm Trung Quốc, Mĩ phải cắt một nửa diện tích lãnh thổ cho Cuba…blabla…

Sau màn trò chuyện thì biết được rằng thằng K ở gần nhà tôi, mẹ mất sớm ba nó qua bên Mĩ làm ăn từ khi nó 6 tuổi để nó ở lại với dì…hoàn cảnh cũng khá giống nhau nên hai thằng nói chuyện rất hợp, kể hết cho nhau về mọi thứ cho đến khi tiếng trống tan

trường vang lên thì mới dừng lại

Đang lững thững bước ra cổng thì thằng K gọi với từ đằng sau.

Chap 3

Thấy tiếng thằng Kiên gọi phía sau tôi quay đầu lại nói

- Gì thế mày

- Chiều nay qua nhà tao chơi không, ở nhà một mình chán bỏ mama

- À…ừ…không được rồi tao còn phải dọn nhà cửa nữa, mới dọn về mà

- Ờ hay chiều tao qua nhà mày chơi.ok

- Qua dọn phụ tao à, tốt ghê…hêhê

- Cái búa ấy…thế nha tao té đây

Cười chào nó rồi tôi đi ra cổng nơi mẹ đang đứng đợi ở đó, nhìn thấy tôi mẹ cười tươi vẫy vẫy tay ra hiệu.

- Con chào mẹ!

- Ừ…hôm nay có quen được bạn mới không con?

- Dạ có ạ!hìhì mình về thôi con đói rồi

- Lên xe đi mẹ chở về, bữa nay mẹ chiêu đãi cục vàng một bữa thật thịnh xoạn.

- Lại cục vàng, con lớn rồi mà mẹ này

Mẹ cười hiền từ lấy tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng leo lên xe, cảm giác ngồi xe máy thật thích êm ru, khiến tôi khoái trí cười thích thú giữa buổi trưa nắng gắt…

Về đến nhà, mở cổng tôi chui tọt vào nhà tắm, dòng nước mát lạnh xua tan đi cái oi bức của thời tiết. Tắm rửa xong vào phòng bếp thì đã thấy một bàn thức ăn đầy ắp, món nào món ấy thơm nức mũi, hít hà rồi ngồi xuống đợi mẹ vào cùng ăn.

Bữa cơm tuy chỉ có hai mẹ con nhưng đối với tôi là một điều gì đó vô cùng ấm áp và hạnh phúc…đã từ lâu tôi mới nhìn thấy mẹ cười nhiều như vậy, nhưng trong ánh mắt chứa đựng một nỗi buồn mà một thằng nhóc như tôi không thể biết được…vẫn cứ vui vẻ ăn uống vô tư…

Ăn xong mẹ bắt tôi lên phòng ngủ để mẹ rửa bát, quá đã liền phi lên phòng đánh một giấc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với tiếng cạch cạch của chiếc quạt cũ của chủ nhà trước để lại…bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi khiến tôi tỉnh giấc, nhưng biết là mẹ đang ngồi cạnh nên tôi nằm im. Ngoài tiếng còi xe, tiếng giao của những bà bán hàng dạo…nhưng bất chợt tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ, vội vàng bật dậy…

- Mẹ…mẹ…sao mẹ lại khóc…con làm sai điều gì ạ?

- Hức…hức…mẹ…xin…lỗi…con ngủ tiếp đi, tại mẹ nhớ con quá thôi…ngoan ngủ đi

- Vâng! Mẹ đừng khóc nữa nha, con buồn lắm…con sẽ mãi ở bên bảo vệ mẹ…

- Ừ…con ngoan của mẹ ngủ đi, giờ mẹ phải qua cửa hàng rồi, ở nhà ngoan giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, tối mẹ về mua kem cho

- Dạ! Mẹ đi cẩn thận, nhớ về sớm với con nha…

Mẹ cười hiền từ, đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán tôi rồi đứng dậy đi ra ngoài, tôi cũng ngủ luôn ngay sau đó cho đến khi tiếng chuông cổng vang lên inh ỏi…bật dậy nhìn dáo dác rồi chạy bắn xuống mở cổng…thì thấy thằng Kiên mặt hằm hằm tức tối nhìn tôi…

- Mày làm cái gì mà tao bấm muốn tụt cái chuông mà không biết thế hả?

- Tao ngủ quên mất oáp…oáp

- Cái phụ mẫu giờ là 3h rồi còn ngủ

Không nên đổ thêm xăng vào lửa, tốt nhất lên im lặng mở cổng cho nó vào…thằng Kiên hai tay chắp sau @ss bắt đầu lượn khắp nhà rồi chỉ chỏ nói cái này đặt ở đây cái kia đặt ở đó…blabla…nó nói không nghỉ khiến tôi choáng váng đầu óc…

- Mày rảnh quá à, giúp dọn đồ thì không giúp lại còn ra vẻ thông thái…

- Ngu lắm, người như tao làm việc bằng chất xám còn ngữ như mày chỉ làm chân cu li sai vặt, chỉ đâu đánh đó hiểu chưa thằng thộn

- Nói thêm câu nữa là bố sút mày bay ra khỏi nhà nghe con, nhanh phụ tao bê cái bể cá này ra sau nhà để tao rửa.

Thằng Kiên thấy vậy cũng không dám ho he gì nữa, phụ tôi dọn dẹp, kê lại đồ đạc…hai thằng quần quật làm đến hơn 5h mới xong…rồi nằm luôn ra nhà thở hộc hộc như voi sắp đẻ…

- Hộc…biết thế…hộc…này tao ở nhà cho khỏe…tốn bao nhiêu calo

- Ờ…mệt…thật đấy…mẹ tao sắp về rồi ở đây ăn cơm với tao luôn

- Đừng dụ anh, tao còn về đi học hiphop nữa…

- Híp hóp là cái quái gì hả?

- Ôi mèn ơi…người ngoài hành tinh…tránh xa bố ra, đừng thấy tao đẹp zai mà ham hố nhớ…

- Bố hỏi thật, tại tao mới ở quê lên mà có biết gì đâu?

- Ờ cũng phải, chiều mai qua nhà tao, rồi tao chỉ cho. Giờ tao té đây

- Ừ, về cẩn thận xe đạp nó cán đấy

- Ơ cái đệch thằng này láo, mai biết tay bố nha con yêu…

- Bố đợi con…hehe

Thằng Kiên ra về, tôi tranh thủ dọn dẹp qua mấy thứ đồ mang vứt ra thùng rác ở ngay cái cây phượng trước cổng…rồi bắt đầu đi vùng quanh xem xét ngôi nhà như thám tử truy tùm dấu vết tội phạm. Căn nhà 2 tầng có ban công chất đầy chậu hoa cảnh của chủ cũ để lại, tầng dưới thì phòng khách thông với phòng bếp, ở giữa có cầu thang, tầng trên có ba phòng ngủ, mỗi phòng có nhà vệ sinh riêng, mẹ ngủ một phòng cạnh phòng tôi, phòng cuối cùng dùng làm nơi thờ cúng ba tôi…

Sân hơi nhỏ có giàn hoa giấy trắng phủ kín bên trên cánh cổng xanh rêu đã phai màu theo thời gian, nhà tôi nằm trong một ngõ nhỏ thông ra một cái chợ tấp nập người qua lại. Khoảng 6h thì mẹ về, tôi mừng quýnh lên chạy lại xách đồ vào trong bếp rồi rót nước đưa cho mẹ…

Sau khi ăn cơm xong hai mẹ con ngồi ở phòng khách nói chuyện…

- Sáng sớm mai có người mang xe đạp mới cho con đi học, mẹ bận quá sợ không thể đưa đón con được…

- Wow!!! Thế là con có xe đạp rồi…hihi

- Ừ…hìhì…tối mai mẹ dẫn con đi học tiếng Anh, học đàn, học võ ở bên cung thiếu nhi nha con. Cố gắng học vào sẽ tốt cho con sau này đó

- Uầy học nhiều vậy mẹ

- Học nhiều thì biết nhiều, ấm vào thân con hiểu không? Đừng như ba mẹ ít học nên khổ lắm…haizz

- Dạ! Con biết rồi ạ…

- Biết vậy là tốt rồi, lên học bài xong ngủ sớm đi, để mẹ khoá cổng

Tôi vâng vâng dạ dạ rồi tót lên phòng bật đèn học bài, soạn sách vở cho ngày mai, vệ sinh cá nhân xong phi vào giường ngủ ngon lành chẳng biết gì cho đến khi mẹ gọi dậy đi học, quần áo tươm tất xuống ăn sáng thì đã nhìn thấy con xe đạp màu đen mới cứng dựng ở trước sân,vội vàng chạy lại ngắm nghía

- Vào ăn sáng không muộn học con

Tiếc nuối nhìn chiếc xe rồi lon ton chạy vào bếp ăn sáng.

Tự tin phóng con xe đạp đến trường, cười hềnh hệch như thằng trốn trại trên đường…vào trường gửi xe và 500 vnđ nộp cho bác trông xe rồi tót vào lớp ngồi im chẳng nói chuyện với ai, một phần do không hợp nhưng chủ yếu là nhát…nên suốt khoảng thời gian từ lớp 6 cho đến đầu năm lớp 9 tôi chỉ có mỗi thằng Kiên là bạn…

Sáng đi học chính, chiều đi học võ, tối 2 – 4 – 6 học đàn, 3 – 5 – 7 học tiếng anh…chủ nhật đi đá bóng cùng đội thằng Kiên…cuộc sống em đềm diễn ra như vậy nhưng tôi không hề biết rằng sức khỏe của mẹ ngày càng yếu dần đi, vẫn là đứa trẻ vô ưu vô lo không hề biết sóng gió sắp ập đến.

Chap 4

Một buổi chiều tháng 7 năm lớp 9 tôi ngồi trên ban công, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, dòng người qua lại, bác bán hàng dong dạo quanh cất tiếng mời gọi trong cái tiết trời âm u…từng cơn gió mạnh thổi tung đám lá rụng, cây phượng đung đưa trước gió, những chiếc lá nhỏ xíu bay phất phơ vào tận trong phòng tôi,

Lòng chợt lo lắng nhưng cũng vụt tắt nhanh chóng khi nghĩ đến chiếc bánh sinh nhật của mình sắp được mẹ mang về, cái sinh nhật tôi mong chờ suốt cả tuần nay…được cắm những chiếc nến đủ màu sắc lung linh trong bóng tối, được ước nguyện một điều ước giản dị là mẹ mãi mãi ở bên cạnh…rồi thổi tắt nến, cắt bánh và thưởng thức nó cùng với mẹ. Thật là hạnh phúc biết bao…bất giác mỉm cười thích thú vì suy nghĩ đó.

Tiếng cái điện thoại mẹ mới mua tháng trước khi đi lấy hàng mang về tặng tôi vang lên, lấy ra thì thấy số lạ. Giọng một người phụ nữ nức nở nói, tuy có nói tên nhưng tôi chẳng thể nghe thấy gì nữa…cái điện thoại từ từ rơi khỏi tay tôi xuống đất vẫn vang tiếng gọi gì đó, như chết đứng không tin vào những gì mình nghe được, lao xuống nhà mở tung cái cổng sắt nặng trịch chết tiệt kia ra rồi phi ra đường như một thằng điên dưới cơn mưa tầm tã…cứ chạy cứ chạy, ngã không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn nồm cồm bò dậy chạy tiếp…luôn miệng nói.

Mẹ đợi con nha

Con đến đây

Đừng bỏ con nha mẹ

AA…A…A…AA…A

_

Băng qua những ngã 3 ngã 4 chẳng thèm chú ý gì tới dòng xe đang lao nhanh trên đường để tránh mưa, cứ chạy bỏ lại đằng sau tiếng xe phanh gấp đến rợn người, tiếng còi xe inh ỏi lẫn với tiếng chửi rủa. Tôi mặc kệ tất cả, quần áo lấm lem loang lổ máu của những lần ngã xuống đường, người ướt xũng nước…đôi mắt cay xè vì nước mưa…

Trước mặt đã là bệnh viện, tôi băng nhanh qua đường mà không hề để ý chiếc xe máy đang tiến lại trong màn mưa dày đặc và “rầm” tôi ngã ra, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, tiếng láo nháo của người dân…tát thật mạnh vào mặt cho tỉnh táo rồi gắng gượng bò dậy xin lỗi rồi thất thểu bước đi nặng nhọc bỏ lại những lời trách móc của mọi người, chợt thấy áy náy nhưng nghe tiếng chửi rủa to át đi cả tiếng mưa nên suy nghĩ đó cũng chóng qua…

Ngước mắt lên nhìn tấm bảng in chữ đỏ to đùng trước cổng, tôi bước lên hành lang trước ánh mắt ái ngại của những người xung quanh. Mặc kệ họ tôi cố căng mắt tìm kiếm một thứ gì đó, muốn đi thật nhanh nhưng tôi gần như đã kiệt sức, cơ thể run lên từng cơn vì lạnh, chiếc áo trắng và chiếc quần vải xanh nay đã rách tả tơi, thân thể dày đặc vết xước, máu rỉ ra hoà tan với nước mưa nhỏ xuống nền

Đầu đau như có hàng trăm ngàn mũi kim thi nhau đâm xuyên vào trong, bất giác lấy tay quệt mắt để nhìn rõ hơn thì mới biết được rằng cái đầu của mình đanh chảy máu dòng dòng xuống mặt…nhìn qua tấm kính ở phòng bệnh thì mới thấy được bộ dạng thảm hại của mình…không khác zombie là mấy…mắt như sáng lên khi bắt gặp một hình bóng quen thuộc là cô Q đang ngồi lấy hai tay ôm mặt khóc nức nở trước phòng cấp cứu, cô Q là bạn thân của mẹ, hai người cùng nhau đi buôn bán và xang nhà tôi chơi vài lần, chắc là cô gọi cho tôi đến

- Cô…phù…phù…mẹ con…sao rồi ạ!

Cô Q ngước lên lau vội nước mắt rồi hoảng hốt kéo tôi ngồi xuống, lấy khăn lau máu cho tôi

- Sao mà đến nông nỗi này…người ngợm…trời máu nhiều quá…

- Cháu ổn…mà…mẹ cháu đâu cô?

- Haizz, giờ cũng là lúc nói cho con biết mọi chuyện rồi…

Sau khi nghe xong tôi chết lặng đi, miệng lắp bắp không thể nói được điều gì. Người mẹ thân yêu của tôi đã chọn cách sống vài năm ngắn ngủi để chăm lo cho tôi, bỏ ngoài tai những lời khuyên can của cô Q và bác sĩ muốn mẹ phẫu thuật cắt bỏ khối u…chết tiệt cáo tỉ lệ thành công chỉ có 30% nhỏ nhoi, mẹ đã chịu đựng những cơn đau hằng ngày bên lọ thuốc giảm đau mà tôi thắc mắc hỏi nhiều lần mà mẹ vẫn che giấu…chấp nhận chịu hết đau đớn để có thể mang lại tiếng cười cho đứa con ngờ nghệch.

Cánh cửa phòng cấp cứu khẽ mở ra, vị bác sĩ già đánh kính bước ra trong bộ đồ blue trắng, kéo chiếc khẩu trang xuống rồi điềm đạm nói

Chúng tôi đã cố hết sức, thành thật xin lỗi gia đình

Câu nói nhẹ nhàng được cất lên nhưng đối với tôi lại là một tiếng sét đánh thẳng trúng trái tim non nớt của thằng nhóc sắp bước vào lớp 9, như không tin vào tai mình tôi lao nhanh vào phòng, cái khăn trắng phủ kín đầu, tôi lặng lẽ tiến lại khuỵ gối xuống cái nền nhà lạnh lẽo, tiếng gió rít bên ngoài, tiếng cành cây đập vào mặt kính của cửa xổ khiến tôi rùng mình, hoang mang đưa cái tay run run lên kéo cái khăn xuống với một hi vọng nhỏ nhoi là có một phép màu nhiệm của ông tiên bà tiên trong truyện cổ tích biến người nằm đó không phải là người mẹ yêu dấu của tôi

Ước mơ quá xa vời với thực tế là mẹ đã ra đi mãi mãi, dường như mẹ đang mỉm cười hạnh phúc, tim đau quặn thắt như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹn lại, nồng ngực như muốn nổ tung, cố gắng thở hắt ra từng hơi yếu ớt…

Tại sao lại như vậy? Ông trời sao lỡ cướp mất đi người phụ nữ mà con yêu quý nhất, ông quá bất công, con chỉ mới được hạnh phúc ngắn ngủi thôi mà…con đã làm gì dai cơ chứ?…A…AAAAAA

Tôi gào thét trong điên loạn, đập bỏ mọi thứ trong tầm với, căm hận sự bất công của cuộc đời…bầu trời như đổ xụp xuống, bóng tối bao trùm lấy tôi.

Tỉnh dậy bên giường bệnh bên cạnh là cô Q đang ngồi ngủ gục bên cạnh, mùi clo nồng nặc khiến tôi buồn nôn…cố gắng ngồi dậy bằng cái thân xác được băng dày đặc

- Dậy rồi à, con làm cô lo quá…haizz

- Dạ! Mẹ cháu đâu cô?

- Sụt…sịt…mẹ con được hai bác đưa về quê theo di nguyện…hức…hức…khổ thân con quá…hu…hu

Cô Q ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở, từng giọt lệ thấm ướt lưng áo tôi, cứ ngồi vậy, hai tay buông thõng, hướng đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm…nơi mẹ đang cười tươi vẫy tay gọi tôi. Lúc sau cô đưa tôi về nhà lấy vài bộ quần áo rồi chở tôi về quê…từng cánh đồng bạt ngàn, đàn cò trắng sải cánh bay lượn, căn nhà quen thuộc đã hiện ngay trước mắt, tôi đi vào trong mặc bộ tang phục rồi ra đứng cạnh bàn thờ để cúi chào dòng người đến viếng…

Bác trai đôi mắt đượm buồn ngồi tiếp khách, bác gái và cô Q ngồi bên linh cữu khóc lóc thảm thiết cộng thêm tiếng kèn trống làm không khí tang thương tột độ…từng dòng người vào viếng đa phần là bạn của mẹ rất đông, bên nội có vài người họ hàng xa thêm hàng xóm láng giềng chuẩn bị cỗ bàn

Tôi cứ đứng như vậy, không thể nghĩ được điều gì khác ngoài những kỉ niệm bên mẹ cứ ùa về trong tâm trí, đến tối muộn mọi người đã ra về hết tôi tiến về phía linh cữu khuỵ gối xuống, miệng lẫm bẩm vài câu vô nghĩa…từ tối qua đến giờ tôi không thể nuốt được một hạt cơm nào cho dù mọi người có khuyên bảo thế nào cũng không ăn thua…

- “Chát”

Cái bạt tai của bác trai dành cho tôi khiến tôi ngã lăn ra ra đất, hoa mắt choáng váng…dù tát tôi nhưng tôi biết bác cũng đau khổ lắm, hai mắt bác rưng rưng nhưng đang cố tỏ ra mạnh mẽ, dù sao thì bác trai cũng là trụ cột trong gia đình…

- Mày cứ như thế mà được à? Ai cũng đau lòng mày nghĩ mẹ mày ở trên trời có yên lòng nhìn mày trong cái bộ dạng này không?

- Cái ông này sao lại đánh cháu nó…tội nghiệp thằng nhỏ, thôi ra ngoài giếng rửa mặt rồi vào ăn chút gì đó lấy sức để mai còn đưa mẹ ra đồng nữa…haizz

- Ngoan đi con…

Sau khi nói xong cô đứng dậy đỡ tôi lên, xin lỗi mọi người rồi lê những bước chân nặng nhọc đi ra cái giếng quen thuộc…gầu nước trong veo mát lạnh làm tôi tỉnh táo hơn đôi chút, vào bếp gượng tọng vài hạt cơm vào trong cái miệng đắng ngắt…leo lên giường của hai bác, trằn trọc mãi cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ, quá mệt mỏi và đau đớn. Cơn ác mộng khủng khiếp khiến tôi mồ hôi đầm đìa và bừng tỉnh…

Cách đây mười ba năm trước, một thằng nhóc 2 tuổi mặc áo tang tay cầm di ảnh đội mưa đi trên con đường lầy lội đưa tiễn người cha và 13 năm sau vẫn là thằng nhóc đó đi trên con đường quen thuộc nhưng lần này nó lại đưa tiễn người mẹ…ông trời quá bất công ngườu tốt luôn phải chịu đau khổ còn những kẻ xấu xa thì thoải mái sống sung sướng…

Gần chục con xe con màu đen bóng loáng sang trọng đỗ dọc con đường làng, sau này nghe cô Q kể tôi mới biết được rằng họ là bạn làm ăn của mẹ, có cả vài vị làm to nữa…một mối nghi hoặc là tại sao mẹ chỉ làm ăn nho nhỏ nhưng lại có quan hệ với họ…

Hôm đó trời không mưa nhưng âm u vô cùng…những đám mây xám xịt được cơn gió rất mạnh thổi đến che khuất mặt trời, dặng cây bạch đàn đung đưa chống chịu từng đợt, vàng tiền, lá cây bay vào trong không trung, tiếng lá xào xạc và tiếng khóc than ai oán của cô Q, bác gái kết hợp với không khí âm u trong nghĩa địa làm cảnh tang tóc càng thêm đau đớn…bác trai đứng sau tôi ngước mặt lên trời để ngăn dòng lệ đang trực trào ra, cô và bác gái thì ngồi xụp xuống ôm chầm lên nấm mồ mà khóc thảm thiết.

Tôi quỳ gối hướng chọn đôi mắt vô hồn vào di ảnh, mẹ vẫn đẹp như vậy, hiền từ mỉm cười với tôi, gào thét trong điên cuồng, vật vã…đau đớn tuyệt vọng…

Tại sao? Tại sao mẹ lại cười? Tại sao mẹ không thức dậy đánh đập chửi bới thằng con bất hiếu này?

Tại sao mẹ lại bỏ con lại? Đừng đi mà…xin mẹ đó

Ông trời tôi hận ông

Tôi đã thành trẻ mồ côi như vậy, và cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn từ đó…

Chap 5

Chiều hôm đó sau khi cúng tuần xong cho mẹ, tôi được cô Q đưa về nhà ôm theo di ảnh được bọc kĩ lưỡng như một báu vật vô giá mà nếu có sai sót gì thì tôi sẽ phải ân hận cả đời.

Vì cô có việc cần giải quyết gấp ở cửa hàng mà mẹ trước khi mất đã nhờ cô trông nom nên để tôi trước cổng rồi phóng đi và không quên căn dặn tôi.

Con cố gắng đừng đau buồn quá nha, tối nay cô qua có một vật mà mẹ con nhờ cô gửi cho con

Gật đầu nhìn bóng cô khuất sau con ngõ nhỏ, tiếng “kẹt…kẹt” của cánh cổng sắt phát ra sau khi

[next]

tôi mở…căn nhà trống vắng và quá lạnh lẽo…tôi lê những bước chân nặng nhọc lên cầu thang đi vào phòng thờ, nhẹ nhàng đặt di ảnh mẹ ngay ngắn cạnh ba. Thắp nén hương, vái lậy rồi thất thần đứng chôn chân nhìn làn khói trắng bốc lên huyền ảo trong không gian tĩnh lặng đến rợn người.

Dường như hai người đang nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc, chắc ba ở trên đó vui lắm vì nay đã có mẹ cùng bầu bạn bỏ lại một mình tôi bơ vơ giữa cái cuộc đời bạc bẽo này…không hiểu một thằng nhóc 15 tuổi đầu liệu có thể độc bước trên con đường đầy chông gai và thử thách ở phía trước mang tên tương lai để tìm kiếm 1 thứ gọi là hạnh phúc ở phía cuối con đường. Tôi cũng vẫn hay tự hỏi

Liệu trên đời có thứ người ta gọi là hạnh phúc hay không? Hay chỉ nói cho vui miệng

Những tia nắng yếu ớt của hoàng hôn làm cảnh vật xung quanh như sầu bi hơn bao giờ hết, tôi lang thang trong căn nhà quen thuộc, đi từng ngõ ngách để tìm kiếm một hình bóng quen thuộc, một người mẹ đảm đang hết mực yêu thương con, sẵn sàng hi sinh cả cuộc sống để mang lại tất cả những gì đẹp đẽ nhất cho đứa con bé bỏng của mình…thật nực cười khi một người tốt đến như vậy tại sao lại qua đời khi tuổi đời còn trẻ còn những kẻ xấu xa bẩn thỉu họ lại sống vui vẻ, thậm chí là sống thọ là đằng khác.

Luật nhân quả ư? Tôi không tin có điều đó

Không biết tôi đã đi bao nhiêu lâu, chỉ thấy ngoài trời đã tối từ lúc nào, căn nhà tối om tôi thích bóng đêm vì mọi thứ trong đó đều mờ ảo như cuộc sống hiện tại của tôi vậy…ngồi trên bậc tam cấp trước nhà ngước mắt lên bầu trời, chắc là vẫn sớm nên chỉ có lác đác vài ngôi sao lấp lánh ẩn hiện sau màn mây…những kỉ niệm hòa quện với nỗi đau đang dày vò tâm trí, đầu óc tôi muốn nổ tung, vài cái tát “tự sướng” vào mặt giúp tôi tỉnh táo hơn đôi chút

Ánh đèn xe máy rọi thẳng vào khiến tôi chói mắt, đưa hai tay lên che mặt rồi ngoảnh đi hướng khác…ánh đèn đột nhiên vụt tắt kèm theo tiếng động cơ của chiếc xe ga trả lại không gian yên tĩnh và vài tia sáng nhỏ bé hắt xang từ hai ngôi nhà bên cạnh…cô Q hốt hoảng lên tiếng

- Kìa con sao lại ngồi đây? Đèn điện sao không bật để tối thui thế này

- Dạ cháu ngồi đây cho mát ạ, mải quá quên bật điện luôn, cô vào nhà đi ạ

- Haizz, rõ khổ…chắc chưa cơm nước gì đúng không? Thôi ngồi dậy vào nhà bật điện để cô đóng cổng rồi hai cô con cùng ăn ha

- Vâng!

Nhanh chóng đứng dậy đi bật điện, đột ngột sáng khiến tôi chói mắt, nheo nheo chúng lại một lúc cho quen rồi mới dám mở to ra…lật đật chạy lên nhà tắm rửa, người ngợm hôi mù. Từng tia nước mát lạnh từ cái vòi hoa sen chảy thẳng xuống người, thật dễ chịu hơn lúc nào hết, cái bụng réo ầm ĩ. Xong xuôi tôi bước xuống phòng bếp, nơi cô đang ngồi đợi tôi bên bàn ăn toả mùi thơm…một con vịt quay bk vàng óng béo ngậy, thịt bò xào, đậu phụ sốt, sườn giang, canh ngao…toàn những món ăn khoái khẩu của tôi nhưng chẳng thể nào nuốt được vì cái miệng đắng ngắt chết tiệt làm phụ lòng bao nhiêu công sức của cô…buôn g đũa xuống khẽ thở dài…

- Cố ăn lấy sức con à! Trông con xanh xao quá…haizz

- Thôi cô cứ dùng đi, cháu đủ rồi ạ!

- Ừ…ra phòng khác ngồi trước đi, cô dọn xong sẽ ra nói chuyện với con sau

- Dạ! cháu cám ơn…phiền cô quá

Cô không nói vì mà chỉ mỉm cười trìu mến rồi ra hiệu bảo tôi đi ra ngoài…khẽ gật đầu lại tiến lại cái sofa màu cà phê ở phòng khách, ngồi xuống pha chè… Lát sau cô Q đi ra xe lấy cái túi xách da màu đen mà cô vẫn hay mang, nhìn tôi ái ngại rồi ngồi xuống phía đối diện lặng lẽ mở khóa chiếc túi, lấy ra một cái phong bì để lên bàn…

- Trước hết cho cô xin lỗi vì đã che dấu con về bệnh tình của mẹ con…

- Cháu không trách cô đâu, ngược lại cháu phải cám ơn cô vì tất cả những gì cô làm cho gia đình cháu mới phải

- Không trách là cô mừng rồi ơn huệ gì, đó là việc cô lên làm thôi…haizz…

- Cô còn giấu cháu điều gì phải không ạ? Thái độ của cô rất lạ

- À…ừm…à…đâu có gì đâu…à con mở cái phong bì mà trước lúc qua đời mẹ con có nhờ cô đưa cho con.

Nhìn điệu bộ ấp úng của cô mà tôi không khỏi nghi ngờ nhưng vội bỏ qua khi vừa mở cái phong bì ra, là một bức thư rất dài gần 2 tờ giấy, đó là nét chữ của mẹ đôi chỗ bị nhoèn do khi viết mẹ đã gửi gắm tất cả những cảm xúc của mình và cả những giọt nước mắt. Bất chợt hình ảnh người mẹ của tôi đôi mắt đẫm lệ viết từng dòng chữ chứa chan bao nhiêu tình cảm mẫu tử dành cho tôi…xin được phép trích một đoạn

M!! Con à

Sức khỏe của mẹ ngày càng tệ, có thể ngày mai, ngày kia hoặc một vài ngày nữa thì mẹ sẽ chẳng còn ở trên cõi đời này nữa, xin lỗi con yêu nhiều lắm. Mẹ ít học lại mồ côi nhng lại may mắn gặp được ba con, một người,đàn ông yêu thương mẹ hết mình, mẹ thật hạnh phúc cho dù có đói khổ thế nào. Sinh con ra ba mẹ đều mong muốn cho con có cuộc sống ấm no nhưng không thể, ba con mất sớm đặt hết gánh nặng lên lúc quá mệt mỏi mẹ muốn buông xuôi nhưng cứ mỗi lần,nhìn thấy con vui vẻ cười đùa bên đám bạn là mẹ như được tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục đứng lên…Mẹ ước có thêm một chút thời gian nữa để có thể bù đắp phần nào đó sự thiếu thốn tình thương bao năm qua của con…đành phải nhờ cô Q người bạn thân của mẹ chăm sóc con…đừng đau buồn khi mẹ không còn nữa, hãy mạnh mẽ lên mà phải cố gắng sống thật tốt đừng phụ lòng ba mẹ nghe con yêu…ba mẹ mãi mãi dõi theo trên mọi bước đi của con…

Mẹ yêu con nhiều lắm…vĩnh biệt con yêu của mẹ…

Đôi mắt tôi nhòe đi, không còn nhìn rõ nữa…những giọt nước mắt lã chã rơi xuống bức thư, hai tay run rẩy, tim đau thắt lại…nỗi đau trồng chất nỗi đau, thay nhau cào xé tâm hồn tôi, trong tôi chỉ còn bóng tối bủa vây, nỗi hối hận dâng trào xục sôi làm tôi gần như phát điên lên…Ngay cả khi gục xuống mà mẹ vẫn ôm khư khư chiếc bánh sinh nhật của tôi, không muốn làm hỏng chiếc bánh…

Sao mẹ không chịu nghĩ cho mình vậy mẹ

Con không thể báo hiếu cho mẹ được nữa

- M cô biết…con…đang hết sức…hức hức…đau buồn…nhưng con hãy mạnh mẽ lên…cô sẽ…thay mẹ con…hức…hức…chăm sóc cho con…huhhuuu

Cô nói trong nghẹn ngào rồi ôm chầm lấy tôi bật khóc còn tôi thì khóc lóc la hét gào thét như một thằng điên thực sự, không có cô thì không biết hôm đó tôi ra sao nữa…khi nếm trải tột cùng của nỗi đau thì ta sẽ thấy chẳng có gì có thể làm ta đau được.

Sau một hồi gào thét điên loạn tôi kiệt sức ngồi đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định, thấy nhẹ lòng đôi chút, cô Q nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, xoa xoa mái tóc đã rối tung lên. Một cảm giác thật thân thuộc, ấm áp như được nằm gọn trong vòng tay âu yếm của mẹ vậy.

- Hãy để cô làm người mẹ thứ 2 của con chứ?

Tôi im lặng ngước đôi mắt ngấn nước nhìn cô, quá đột ngột khiến tôi không biết phải xử trí thế nào…

- Cô cũng giống mẹ con, mồ côi không cha không mẹ lang thang đầu đường xó chợ…làm đủ mọi nghề để mưu sinh. Nhưng cô không may mắn như mẹ con là gặp được người chồng tốt như ba con mà thay vào đó, cô gặp phải 1 tên đốn mạc…lừa lấy hết vốn liếng làm ăn mà cô tích cóp bao nhiêu năm rồi biến mất cùng con mụ hồ li tinh…Cô gục ngã hoàn toàn, chẳng thiết sống nữa, cô đã tự tử nhiều lần nhưng đều thất bại vì mẹ con ngăn cản. Mẹ con đã cho cô biết cuộc sống nó quan trọng nhường nào, khuyên nhủ cô tiếp tục sống…chặng đường phía trước còn rất dài con hiểu chứ! Đau thương rồi cũng sẽ qua, nó giúp con người mạnh mẽ lên và cũng có thể biến ta thành kẻ hèn kém…liệu ba mẹ con trên trời có vui được khi nhìn thấy con là một kẻ nhu ngược không…cô chỉ nói vậy thôi hãy suy nghĩ thật kĩ nha con…

Sau khi cô nói xong, không gian lại trở về vẻ im lặng vốn có của nó, lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt của cô rồi khẽ đứng dậy bước lên cầu thang và ngoảnh đầu lại nói

Hãy cho con buồn hết hôm nay thôi.

Chap 6

Liệu tôi có thể chôn sâu nỗi đau này vào sâu thẳm trong tim được không khi mà con tim này đang quặn thắt từng cơn, nhưng dẫu sao tôi cũng phải làm tất cả mọi thứ để vượt qua vì tôi biết được rằng trên đời vẫn còn một người mẹ thứ hai là cô hết mực yêu thương, có quá xa vời khi nghĩ đến tương lai hay không?

Trước mắt tôi là căn phòng nơi mà mẹ từng hiện hữu, tôi đứng ngay cửa, nhìn ngắm mọi đồ vật thân thuộc của mẹ trong căn phòng, cái bàn trang điểm nơi mẹ vẫn thường ngồi chải tóc mỗi buổi sáng, chiếc giường nơi mẹ nằm đó ôm tôi ngủ mỗi khi tôi bị bệnh…tất cả mọi thứ…mẹ như vẫn ở đây, cười hiền từ, nụ cười của mẹ thật đẹp, mái tóc dài đen óng ả xoã xuống…sự việc xảy ra như mới hôm qua khiến đôi khi cứ ngỡ đó là một cơn ác mộng khủng khiếp mà chỉ cần tỉnh dậy thì mẹ sẽ ở cạnh bên tôi

Mẹ vẫn ngồi đó tươi cười vẫy tay gọi tôi lại nhưng đôi chân tôi không thể nào bước tiếp, tôi sợ, rất sợ khi bước đến thì mẹ sẽ tan biến mất như làn khói vào trong màn đêm vô tận…khóe mắt cay cay tôi quay lưng vội vàng về phòng mình đóng chặt cửa lại như muốn chốn tránh sự thực nghiệt ngã mà tôi đang phải nếm trải…nhe nhàng nằm xuống giường, ôm chặc lấy cái khung ảnh mà hai mẹ con tôi chụp khi đi chơi công viên…bức ảnh duy nhất của tôi và mẹ…một kỉ vật vô cùng quý giá đối với tôi còn xót lại…

Tôi muốn ngủ một giấc thật say, tạm thời quên đi mọi thứ nhưng không tôi không thể làm điều đó…phải khắc ghi nó không bao giờ được phép quên…như chợt nhớ ra một điều gì đó, tôi bật dậy khởi động máy tính

Tôi biết tuy hoàn cảnh mình như vậy nhưng vẫn còn hơn rất nhiều những đứa trẻ khác mà tôi đã từng gặp, ít nhất tôi cũng đã từng được hưởng hạnh phúc, có người ba người mẹ và cả cô với hai bác yêu thương tôi hết mực…được sống trong căn nhà không lớn lắm nhưng quá đủ với tôi rồi, vật chất tiền bạc có lẽ không thiếu thốn mà khá đầy đủ…còn nhiều mảnh đời còn hoàn cảnh hơn tôi gấp trăm ngàn lần mà họ vẫn sống, thậm chí sống vui vẻ…

Khi tôi ngồi trong căn nhà với giường êm đệm ấm thì còn có những đứa trẻ quần áo rách rưới đầu trần đội mưa lang thang, vật vờ trong màn đêm với cái bụng đói…người giàu vẫn cứ giàu còn người nghèo thì vẫn cứ nghèo…hãy thôi than thân trách phận, liệu có giúp mình khá hơn nếu cứ mãi dằn vặt về quá khứ, theo tôi nghĩ là không…thời gian sẽ giúp ta nguôi ngoai mọi niềm đau nhưng nó không phải liều thuốc tiên để có thể chữa lành vết thương trong lòng, cố chấp chỉ làm ta thêm đau đớn hơn mà thôi

Chấp nhận sự thực nghiệt ngã thật khó nhưng ta hãy coi nó là một thử thách cần phải vượt qua để trưởng thành hơn trong suy nghĩ và cách sống…tuy nói là vậy nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác.

Nhìn mẹ lặng lẽ ra đi mà tôi không thể khóc, nó quá đau, đau lắm đôi lúc tôi muốn kết thúc cuộc sống của mình cho nhẹ lòng. Tôi quá yếu đuối phải không? Chỉ là tôi đã không còn mục đích sống mà thôi nhưng cô nói đúng…tôi phải sống, phải sống thật tốt để không phụ công ơn của ba mẹ, đặc biệt là người mẹ đã hi sinh cả chính mạng sống của mình để mang lại những giây phút vui vẻ và hạnh phúc cho tôi…

Sau một hồi lang thang trên mạng, tôi cũng biết được một số thứ cần thiết để cho ngày mai, tắt máy vào vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ…chập chờn trong cơn mê, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán tôi

Ngủ ngoan con nhé! Hãy để quá khứ lại đằng sau con và mạnh mẽ bước đi trên con đường phía trước. Mẹ sẽ thay ba mẹ con ở bên cạnh làm điểm tựa mỗi lúc con yếu lòng. Mẹ biết con đang vô cùng đau khổ, mẹ cũng vậy nhưng con à! Dù đau buồn đến mấy cũng không thể khiến người đã khuất sống lại được. Mẹ sẽ cố hết sức có thể để bù đắp lại nỗi đau mà con đang gánh chịu. Mẹ tin mẹ làm được…mãi bên mẹ nhé con, vì con là mục đích sống cuối cùng của mẹ…cười lên con, không sao đâu, mọi thứ sẽ qua như một giấc mơ khi con tỉnh dậy…

Mẹ yêu con nhiều lắm con yêu của mẹ

Tôi nghe được hết từng câu từng chữ mang đầy cảm xúc của cô, quả thực tôi vẫn còn may mắn khi còn người mẹ thứ hai bên cạnh…thấy cô ngồi bên giường tôi, khẽ kéo chăn đắp lên bụng tôi, cô khóc nhiều lắm nhưng cố gắng không phát ra tiếng sợ tôi thức giấc biết được…khóe mắt tôi cay xè, nắm chặt lòng bàn tay lại thầm nhủ

 

Con nghe thấy hết rồi mẹ à! Và giờ thì con đã hiểu mình phải làm gì rồi, mẹ yên tâm nhé con của mẹ sẽ mạnh mẽ lên để có thể bảo vệ chở che cho mẹ, không bao giờ để mẹ buồn nữa…hãy khóc hết đêm nay thôi nhé để ngày mai mẹ con mình sẽ trở lại cuộc sống bình thường…và lúc này đây con muốn hét lên cho cả thế giới biết được rằng

Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ à!

Một lúc sau tiếng khóc đã dứt mà chỉ còn vài tiếng nấc nghẹn ngào trong màn đêm tĩnh mịch, cô nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi lặng lẽ đi ra ngoài…cảm giác xót xa khi nhìn hình bóng nhỏ bé của cô khuất dần vào bóng đêm…lau vội nước mắt, thở dài nhìn trần nhà rồi chìm vào giấc ngủ…

Ánh nắng chiếu vào mặt khiến tôi tỉnh ngủ, một giấc ngủ thật ngon khiến cơ thể nhẹ nhõm và khoan khoái lạ thường…vươn vai khởi động một chút rồi làm vệ sinh cá nhân…vẫn như vậy cô ở phòng bếp lúi cúi dọn dẹp, trên bàn là bát bánh đa cua nóng hổi tỏa khói nghi ngút…nhìn thôi cũng đủ ứa nước miếng rồi…haizz

- Vào ăn đi con, mẹ vừa mới mua về xong

- Dạ! Mà mẹ ăn chưa vậy

- Mẹ ăn rồi…hìhì

Tôi im lặng nhìn cô, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, gương mặt nổi gân xanh, bộ dạng mệt mỏi. Tôi đoán là cô chưa ăn gì, trong lòng có cảm giác vô cùng xót xa xen lẫn chút uất hận chính bản thân mình. Tôi đứng dậy, tiến ra chạn bát rồi lấy một cái bát chậu to chạy nhanh ra khỏi nhà trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô kèm theo tiếng gọi yếu ớt…ra đến quán bác X ở đầu xóm có mua 1 bát bánh đa trắng sợi nhỏ rồi chạy nhanh về đặt lên bàn

- Con biết mẹ chưa ăn sáng, mẹ cố ăn đi rồi lên phòng nghỉ ngơi để con dọn dẹp cho

- Trời đất…hức…hức…mẹ.mẹ

Tôi nhanh chóng đứng dậy lau nước mắt cho cô rồi kéo cô ngồi xuống bàn và không quên lấy thìa và đũa…

- Thôi mà mẹ…nghe con đi nha, phải ăn hết đó không được bỏ

- Ừ…ừ…tại mẹ vui quá thôi mà…ăn…ăn đi con

Cô mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt đã vui hẳn lên cho dù còn ngấn nước…tôi thấy vui vui trong lòng vì vừa làm được một việc nhỏ cho người mẹ thứ hai của mình…cố ép cô ăn hết bát rồi bảo cô lên phòng, tôi ở lại dọn dẹp phòng bếp, phòng khách thoáng cái đã 8h, vội leo lên lầu, đi qua phòng thấy cô đang ngủ, khẽ mỉm cười bước về phòng của mình rồi viết một tờ giấy có ghi

Con đi có chút việc, trưa con về nấu cơm…mẹ dậy thì cứ nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn đi nha…yêu mẹ

Tôi khoá cổng rồi đạp xe đến nơi đã định nhưng cũng phải hỏi đường nhiều lần và vòng vèo mãi mới tới một cửa hiệu nho nhỏ lằm sâu trong con hẻm…run run nhưng đã quyết tâm, tôi tiến vào bên trong…một người đàn ông tầm 40 tuổi xăm trổ đầy mình, hình thù kì dị khá dữ tợn tiến ra hất mặt nói

- Nhóc tìm ai à?

- Dạ! Chào chú…cháu…cháu đến xăm mình ạ!

- Hả…hahaaaaaa…nhóc có biết mình đang nói gì không?

- Cháu biết chứ, chú sợ cháu không có tiền trả à

- Ái chà…khẩu khí dữ gớm nhỉ…hahaaa…tiền thì ai mà chẳng muốn…bọn trẻ bây giờ đúng là kì lạ…

- Dạ! Cháu muốn khắc ghi những thứ quan trọng với cháu, chú có thể giúp cháu không?

- Thôi được rồi, thấy nhóc có vẻ quyết tâm…chú thấy tò mò rồi đấy…haaahaa…ngồi xuống đây kể chú nghe xem lí do vì sao nào

- Dạ!

Chú và tôi ngồi đối diện với nhau, tôi từ từ kể cho chú hết mọi chuyện, chẳng hiểu vì sao tôi lại làm thế cả, chỉ biết là có cảm giác vô cùng thân quen với tôi chắc chú cũng trạc tuổi ba tôi nếu còn sống…chú nghe xong gật gù

- Không ngờ nhóc có hoàn cảnh như vậy! Thôi được rồi vào trong đây muốn xăm gì thì bảo chú…haaa

- À…dạ…cháu cám ơn chú…ơ nhưng còn cái xe đạp ở ngoài kia ạ

- Hahaa…nhóc yên tâm đi, cái xe của nhóc để ở đấy cả tháng cũng chẳng có một thằng nào dám động đến…

Tôi hơi quê một tí chẳng hiểu ý chú nói nhưng cũng dạ vâng rồi đi vào trong.

Chap 7

Vào bên trong nhà là một cái giường nhỏ trải đệm mỏng màu trằng, ban ngày mà trong nhà vẫn khá tối cho dù đã bật đèn…chẳng hiểu tại sao tôi vào đây nữa, rõ dàng bên ngoài không có biển hiệu quảng cáo gì mà chỉ biết đĩa chỉ trên một forum về tattoo trên mạng. Công nhận cũng liều thật nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi, tuy có hơi chùn vì lần đầu tiếp xúc với kiểu người như chú…haizz có lẽ là do duyên số và sau này người giúp tôi rất nhiều không ai khác là chú nhưng đó là chuyện của sau này còn bây giờ thì chả biết gì.

Tham gia forum về tattoo cũng khá lâu, tìm hiểu nhiều rồi và cực kì thích…đó không phải là thể hiện mình hoặc đại loại như ngày nay các bạn bảo là trẻ trâu, đó là một môn nghệ thuật mà nhiều người không thích thậm trí còn ghét nó nữa…

Cuộc sống mà cứ mãi làm theo khuôn khổ thì chẳng khác nào một cỗ máy biết thở. Sao không làm những gì mình thích và thấy đúng đắn thay vì phải làm theo sự sắp đặt của người khác…ít nhất thì tôi nghĩ vậy và luôn làm như thế đến tận bây giờ

Tôi ngồi xuống giường, trình bày ý tưởng của mình và mang cả hình minh họa đưa cho chú tham khảo, tôi với chú bàn bạc với nhau sau khoảng 15p thì chú bắt đầu vào công việc của mình…chẳng có thuốc tê hay dùng cho những hình xăm to mà chỉ “xăm chay” theo như tôi được biết lúc đó tatto không phát triển thịnh hành như bây giờ. Tuy có đau nhưng tôi thích như vậy vì với tôi thì cái gì càng đau càng nhớ lâu…tôi muốn nhớ mãi những gì thuộc về quá khứ, kí ức và nỗi đau…không muốn quên và cũng chẳng thể nào quên được chúng ngay cả trong giấc mơ, chốn tránh nó ư, không! Tôi sẽ khắc ghi nó vào tâm trí, thậm chí là khắc ghi trên cơ thể mình để mỗi khi nhìn lại tôi biết được cuộc đời nghiệt ngã đến nhường nào…

Vừa làm hai chú cháu trò truyện rất cởi mở, tôi hiểu thêm về chú hơn…chú tên L, ba mẹ già ở dưới quê một mình chú lên đây lập nghiệp để kiếm tiền nuôi hai người em ăn học, cuộc sống bon chen, không có được học hành chú dần lao vào con đường tội lỗi…từng vào khám vì tội cố ý gây thương tích và nhiều tội danh liên quan đến xã hội đen…ba mẹ chú đã già khi nghe tin đó thì không chịu nổi nên đã qua đời, hai người em của chú cũng phải bỏ học lang thang kiếm sống qua ngày…sau khi mãn hạn, chú mở quán tattoo nhưng không thể rút lui khỏi giới xã hội đen, vẫn là một tay anh chị bảo kê nhiều địa điểm trong thành phố…

- Sau khi ông bà già mất, ở trong tù tao hối hận lắm, đêm nào nước mắt cũng ướt gối…mẹ kiếp cái cuộc đời này chứ, cũng định mãn hạn rồi làm lại cuộc đời nhưng nhìn đám anh em từng vào sinh ra tử không trốn dung thân, đau xót lắm nên đành tiếp tục vậy cũng vì để nuôi hai đứa em để chúng đi học lại, đời tao đã khổ rồi thì nhất quyết dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cho chúng nó cuộc sống khá hơn…

- Mới đầu cháu nghĩ cuộc đời của cháu đã khổ sở lắm rồi nhưng không ngờ…

- Mẹ đời…mỗi người một số chẳng ai hơn ai đâu…được cái nọ thì mất cái kia thôi…ông trời chẳng bao giờ tiệt đường sống của mình cả…mày còn nhỏ chưa hiểu hết được đâu

- Dạ!

- Đang đâu nói mấy thứ vớ vẩn…mẹ kiếp…làm tao mất tập trung mà hỏng hình thì đừng có mà trách tao nha mày.

Chú nói rất nhiều điều với tôi, đúng thật là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nghe những tâm sự trải đời của chú tôi mới hiểu thêm nhiều về bề chìm của cái thành phố phồn hoa nhộn nhịp này…

Đã quyết định làm gì thì đừng quay đầu lại

Nhớ như in câu này của chú, tôi biết mình làm gì. Tôi không quan tâm người ngoài nghĩ tôi thế nào vì họ đâu có phải là tôi đâu. Có lẽ mọi người đã có quan niệm không đúng về những người xăm mình, cái gì cũng có hai mặt của nó đâu phải ai xăm trổ cũng là người xấu, là trộm cướp…tôi được tận mắt chứng kiến rất nhiều trường hợp vì nó có mặt ngay trước mắt tôi, chỉ cần để ý chút là thấy ngay…người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi trong quán cafe sang trọng nhưng sẵn sàng đánh đập không thương tiếc đứa trẻ đánh giày chỉ vì nó làm xước một vết nhỏ trên cái giày đắt tiền của ông ta…một người xăm trổ đầy mình sẵn sàng dắt một cụ già qua đường…và còn rất nhiều nữa…

Sau hơn hai giờ đồng hồ, nén đau, mồ hôi đầm đìa thì cũng xong hình xăm quan trọng nhất. Đã đến giờ về đi chợ nấu cơm cho cô, tôi ngồi dậy mặc áo vào

- Chiều nay cháu qua, giờ cháu phải về nhà có chút việc ạ, hết bao nhiêu cháu gửi chú…

- Ừ…về đi, tiền nong bao giờ xong thì tính sau…

- Ơ thế có tiện không ạ! Chú không sợ cháu bùng

[next]

à.hìhì

- Cuộc đời thằng L này chưa từng sợ một cái gì cả…hahaaa…muốn bùng mà được hả?

- À…dạ! Cháu chào chú cháu về…

- Ờ…nhớ lời chú dặn đó

Tôi cười gật đầu chào chú rồi đi ra ngoài, may mà biết trước mặc cái áo thun đen không thì mực dính hết vào giặt chẳng sạch nổi…chiếc xe đạp vẫn còn nguyên chỗ cũ trong con hẻm vắng tanh vắng ngắt, nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít…lấy xe và chào chú thêm lần nữa rồi ra về, nghe nói khu này nổi tiếng đâm chém nên thấy mấy anh mặt mũi dữ tợn ngồi quán nước nhìn nhìn mà rợn tóc gáy…nghĩ mình bây giờ mà ngồi như thế thì cũng giống họ thôi haizz

Đạp xe giữa tiết trời nắng gắt của mùa hè, mồ hôi chảy như tắm, cái lưng vừa xăm xong vẫn còn hơi rát, ghé qua chợ mua ít đồ rồi nhanh chóng trở về nhà.

Mở khoá cổng chui tọt vào bếp, đặt đống đồ lên bàn vội vàng mở tủ lạnh rúc hẳn đầu vào ngăn đá, một cảm giác thật phiêu, cầm lấy chai nước mát tu một hơi quá đã…xoa xoa cái bụng rồi vào nhà tắm cạnh bếp rửa mặt cho tỉnh táo để bắt đầu công việc bếp núc, trước đây thỉnh thoảng cũng nấu khi mẹ có việc về muộn nhưng chỉ nấu được vài món dễ thôi chứ mấy món cầu kì thì chịu…cắm cơm, vặt rau, thái đậu, chặt xương, blabla…các kiểu rồi bắt tay vào nấu…

Sau khi nấu xong, nếm có vẻ là ngon, ít nhất là tôi nghĩ thế…bày biện cẩn thận ra bàn rồi lên phòng gọi cô xuống…gần đến nơi thì nghe có tiếng cô nói chuyện điện thoại với ai đó khá gay gắt…không muốn nghe làm kẻ nghe lén nên tôi bước nhanh đến gõ cửa…tiếng nói chuyện nhỏ dần và cánh cửa mở ra

- Con về rồi à!

- Dạ! Mẹ xuống nhà ăn cơm

- Trời đất…ừ…ừm…hì…con xuống trước đợi mẹ chút nha.

- Dạ! Mẹ xuống liền nha không cơm canh nguội hết không ngon đâu.hì

- Ừ…hì…bắt tội con quá

Tôi cười trừ, tay gãi đầu rồi đi xuống, một lúc sau cô cũng xuống với vẻ mặt không dấu được niềm hạnh phúc, nhẹ nhàng ngồi xuống mỉm cười nhìn tôi âu yếm…vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, một bữa cơm với ấm cúng của gia đình mà lâu nay mới có khiến tôi hạnh phúc thực sự. Sau khi ăn xong tôi và cô tranh nhau rửa bát rồi gọt hoa quả trong tiếng cười nói vui vẻ, tôi leo lên phòng định nằm nghỉ một chút thì chợt nhìn thấy cái điện thoại của mình nằm lăn lóc ở dưới nền ban công, màn hình đen xì do ” đói ăn” nhiều ngày liền, cắm cái sạc được một lúc rồi khởi động chỉ sợ ngấm nước mưa thì mệt nhưng may quá nó lại lên…hơn chục cuộc gọi nhỡ của cô và thằng K…haizz…lưu số cô là “mẹ hai”…trong danh bạ vẫn còn số của mẹ, nhìn thấy nó lòng tôi chợt chùng xuống đâu đó vẫn vang vọng giọng nói ấm áp của mẹ

Con này nếu một mai mẹ không còn trên đời nữa, thì con cũng đừng buồn nha, vì cuộc sống của con người thật ngắn ngủi, hãy biết trân trọng nó đừng để sau này phải hối hận…mẹ tin con trai yêu quý của mẹ sẽ là một người tốt như ba con vậy…

Hãy nhìn những đứa trẻ mồ côi giữa mùa đông với đôi chân trần lang thang khắp nơi chỉ để kiếm 1 chỗ trú chân hay 1 mẩu bánh mì…những cụ già đắp trên mình cái chiếu rách nằm co ro ở gầm cầu…Con phải hiểu rằng mình may mắn hơn họ…lấy đó làm động lực để tiến lên nha con yêu, không được phép ỷ lại vào ai cả mà hãy tự đứng trên chính đôi chân của con…con sẽ thấy cuộc đời ý nghĩa biết nhường nào…mẹ ước có thể nhìn thấy con trưởng thành nhưng có lẽ ông trời không cho mẹ làm điều đó nữa…mẹ xin lỗi…rồi con sẽ hiểu…hãy tha thứ cho mẹ…

Đợi cô ra khỏi nhà được một lúc thì tôi cũng chuồn ra khóa cổng cẩn thận rồi đạp xe đi luôn…hiện tại tôi không muốn cô biết…cố gắng đạp xe thật nhanh đến nơi…sau 3h đồng hồ thì cũng hoàn tất.

- Đúng ý chưa mày, chú làm hết sức rồi đó, chê là chú đạp bắn ra đường nha mày…haaha

- Dạ! Cháu sao dám, chú cho cháu gửi tiền ạ…

- Ờ đưa tạm chú 10tr thôi nửa tháng nữa đến làm nét thì mang thêm 5tr nữa là được…

- Hả???? Cháu không nghĩ là nhiều thế đâu, giờ cháu còn có 4tr à, sao đây chú…

- Hahaa.thằng nhóc này mới dọa một tí mà đã xanh mặt rồi…tiền nong gì mày mời chú bữa rượu của lão H cẩu ở đầu ngõ là được…hahaa

- Ơ…cháu…cháu

- Hay thôi vậy tao lấy tiền

- Dạ! Một bữa chứ hai bữa cũng được ạ…hìhì

- Hahaa…ok giờ ra ngoài đợi chú đóng cửa rồi mình đi luôn cho nóng nhỉ thèm món lòng chó chảy cả nước miếng.haha

Chẳng còn biết làm gì hơn, gãi đầu rồi đi ra ngoài gọi điện cho cô báo không về ăn cơm, giọng cô có vẻ hơi buồn, thấy có lỗi với cô quá nhưng chú tốt vậy mà không biết điều thì mất mặt lắm. Tôi dắt xe đạp còn chú đi bên cạnh khoác vai như hai người bạn cười nói rôm rả suốt quãng đường đi. Đến quán thì để chú gọi món chứ tôi có biết gì đâu, một lát sau đồ ăn được mang ra, mùi thơm nức hết mũi chỉ muốn lao vào đánh chén no nê, chú uống rượu còn tôi uống…nước ngọt…

- Sao cái mặt ngu ngu như ngỗng ị thế hả? Hay là vẫn còn thắc mắc về chuyện tiền nong?

- À…dạ vâng, dù sao chú với cháu mới vừa gặp nhau mà chú lại làm vậy cháu thấy sao sao ấy…

- Hahaa. Tao không phải tự khoe khoang chứ tao từng tiếp xúc với rất nhiều loại người đủ các thể loại, chỉ cần quan xát cử chỉ và đặc biệt là ánh mắt là tao có thể biết được bọn nó là người như thế nào…nên 1 thằng nhóc như mày làm sao qua được mắt tao, tao quý mày vì mày vì mày không giống mấy thằng công tử lắm tiền coi trời bắng vung, cậy có chút tiền của ông bà già mà rồi khinh người như rác…

_Uầy tâng bốc cháu nổ mũi mất hìhì

- Tao không được học hành tử tế nên ăn nói thô lỗ, thích ăn nói thẳng thừng chả ngại bố con nhà thằng nào cả…nghe mày kể về hoàn cảnh thì tao biết mày là thằng con có hiếu, tao quý mày vì điều đó, dù sao mày cũng còn là học sinh nên tao cho nợ, bao giờ làm ra tiền thì trả tao sau, thôi ăn nhanh còn về không muộn người nhà lại mong…

- Dạ! Cháu cám ơn chú ạ!

Khoảng 8h tôi đứng dậy chào chú vào gửi tiền và để lại thêm cho chủ quán vài trăm rồi ra về…ăn no mà phải đạp xe đúng là cực hình những lúc bánh xe cán phải cục đá thì thốn không chịu được…mãi mới về tới nhà vì không dám phóng nhanh, lặng lẽ đóng cổng rồi nhẹ nhàng vào nhà lén lút như thằng ăn trộm, chợt nhìn thấy cô đang ngồi ở phòng khách, giật mình và chẳng biết tại sao tôi lại có cảm giác sợ sệt như vừa làm một điều gì đó có lỗi vậy…

- Con về rồi mẹ

- Ừ ăn cơm chưa con?

- Dạ con ăn rồi, mẹ ăn chưa ạ?

- Mẹ ăn rồi, con đi đâu vậy

Tôi ngồi xuống bên cô, kể hết mọi chuyện cho cô…tôi không muốn nói dối mà nói dối chắc cũng không được…cô nghe xong thì ngồi trầm tư suy nghĩ điều gì đó…tôi nhìn cô mà nóng hết ruột gan chờ phán quyết của cô…không sợ cô mắng mà chỉ sợ cô vì tôi mà buồn thôi…Đột nhiên cô ôm tôi vào lòng rồi khóc…

- Con xin lỗi mẹ, đừng khóc nha mẹ…con đau lắm

- Không…không sao đâu…mẹ hiểu con của mẹ làm vậy vì điều gì mà

- Dạ con cám ơn mẹ đã hiểu cho con

- Nhưng sau này làm gì…thì cũng nói trước với mẹ nha…mẹ không có ý cản hay trách mắng mà mẹ chỉ muốn con coi mẹ như mẹ ruột của con vậy…có quá đáng không con…hức

Tôi vùng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cô rồi nói

- Từ khi mẹ con qua đời, người quan tâm chăm sóc con hằng ngày không ai khác là mẹ…con đã coi mẹ là người mẹ thứ hai của con…mẹ tin con đi

_…hức…hức…

Cô lấy hai tay ôm mặt khóc nức nở khiến tôi hốt hoảng chẳng biết mình đã nói sai điều gì mà cô lại phản ứng như vậy, chỉ biết biết ôm chặt cô vào lòng…cảm giác ấm áp như ôm người mẹ ruột của mình vậy…

- Con xin lỗi, con làm sai điều gì thì mẹ cứ mắng chửi đánh đập con cũng được nhưng con xin mẹ đừng khóc nữa được không ạ…con đau lắm mẹ à…hức…hức

- Con trai ngoan của mẹ…không có gì đâu…mẹ…mẹ vui quá thôi con à…giờ mẹ biết được mẹ cũng quan trọng với con rồi…hai mẹ con mình từ nay sẽ đùm bọc nhau nha con yêu

- Dạ…hức…con biết ạ

- Nước mắt tùm lum người ngợm hôi rình mà ôm tôi kìa, đi tắm nhanh lên hìhì

- Uầy, mẹ này…

Vội chui tọt lên phòng chuẩn bị quần áo định tắm thì nhớ ra là phải kiêng nước trong vài ngày, quả là cực hình trong cái thời tiết nóng nực này…đành phải dùng biện pháp khác khắc phục thôi…

Chap 8

Quãng thời gian nghỉ hè còn lại cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường, sáng lang thang trên phố, chiều đá bóng với tụi thằng K, tối thỉnh thoảng qua chỗ chú L chơi…hai chú cháu càng ngày càng thân thiết…tôi coi chú như chú ruột của mình và chú cũng vậy. Cô dạo này bận việc nên về nhà cũng ít và thường có những cuộc tranh cãi gì đó qua điện thoại trong phòng, khi thấy tôi vào thì dập máy ngay, gặng hỏi thì cô chỉ ậm ừ lúng túng, có khi còn cáu gắt. Cô đang dấu tôi điều gì sao?…

Vào một buổi tối như mọi buổi tối khác sau khi ăn xong tôi và cô ngồi ngoài phòng khách uống nước ăn hoa quả thì bỗng tiếng chuông điện thoại của cô gieo lên, cô nhìn vào màn hình điiện thoại thì giật mình, sắc mặt vui vẻ chợt biến sắc và có phần hoang mang sợ sệt không bắt máy mà vội vàng tắt và vất xang bên cạnh, hướng đôi mắt buồn bã pha chút lo lắng nhìn xa xăm vào màn đêm u tối. Linh cảm có điều chẳng lành, tôi định lên tiếng hỏi có chuyện gì để phá vỡ cái không khí im lìm, nặng nề này nhưng chưa kịp mở miệng thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên lần nữa như thúc giục người nghe. Cô liền vớ lấy cái điện thoại, ngước mắt nhìn lướt qua tôi rất nhanh rồi đứng dậy vội vã ra ngoài nghe điện thoại. Trong người tôi bỗng bồn chồn khó chịu như sắp có chuyện không hay xảy ra vậy nên quyết định nhẹ nhàng đứng dậy nép vào cánh cửa, dù biết việc nghe lén điện thoại là không hay ho gì mà đó lại là điện thoại của cô, người mà tôi coi như mẹ mình. Vứt bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đấy ra khỏi trí não tôi thò đầu ra ngoài cửa cố gắng lắng tai để nghe rõ hơn…may mà cô đứng quay lưng lại nên tôi không bị phát hiện. Xem ra cuộc nói chuyện vô cùng gay gắt, có cả tiếng chửi rủa đay nghiến…của cô, một phần vì tiếng mấy con c.hó sủa loạn lên ở mấy nhà bên cạnh, phần vì khoảng cách xa quá nên tôi chỉ nghe được loáng thoáng vài câu đối thoại của cô.

_Rút cuộc anh muốn gì thì mới buông tha cho mẹ con tôi đây…đồ chết rẫm…anh mà làm gì hại đến…đồ chó má…đi chết đi…cái gì anh điên rồi, anh nghĩ tôi có từng ấy hay sao…đừng nhắc lại chuyện ngày xưa với tôi…tôi quá ngu mà…thôi được rồi…ừ…ừ…mấy giờ…ừ…lần cuối cùng và cút đi đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cái bản mặt ghê tởm của anh nữa…

Cô tắt máy, quay lưng lại với vẻ mặt giận dữ, tức tối nhưng liền chuyển xang hốt hoảng khi nhìn thấy tôi ngây ngô đứng sững trước cửa nhà…cô không dấu được ánh mắt ái ngại dù đã cố che dấu rồi lặng lẽ tiến lại gần đặt tay lên đầu tôi xoa xoa tóc

- Con làm gì mà đứng ngẩn người ở đây thế?

- Mẹ…mẹ dấu con điều gì à?

- Không…không…mẹ có dấu…dấu con gì đâu? Cái thằng này thật là…

- Con xin lỗi vì đã nghe lén mẹ nói chuyện nhưng có lẽ mẹ đang có việc gì đó không muốn cho con biết…

- Không sao đâu con…mấy việc làm ăn đó mà…hìhì…thôi muộn rồi đi ngủ thôi con…

Tôi không nói gì thêm, khẽ gật đầu rồi đi lên phòng vì tôi biết có gặng hỏi thêm nữa thì cô cũng không nói…có lẽ tôi còn quá nhỏ và vô tâm để thấy sự lo lắng hằn sâu trong đôi mắt của cô nhìn tôi từ đằng sau. Cảm thấy thất vọng về bản thân khi không giúp gì được cho cô, lặng lẽ nằm lên giường suy nghĩ liệu có đúng là việc làm ăn hay không? Hay là còn chuyện gì đó khiến cô không thể nói được…nhưng chắc cô sẽ giải quyết được nhanh thôi, những câu hỏi không lời giải cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay mà chẳng thể ngờ đằng sau cánh cửa mở hé của phòng tôi người mẹ thứ hai của tôi đang đứng đó với đôi mắt đẫm lệ, tay bịt chặt miệng lại để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào trong màn đêm tĩnh lặng…giá như lại là giá như tôi không vô tâm bớt trẻ con và chú ý thêm một chút nữa thì sẽ chẳng có việc gì xảy ra với cô cả…lại thêm một bài học xương máu nữa bắt đầu cho chuỗi những ngày tháng sóng gió toàn máu và nước mắt của tôi sau này…

Sáng hôm sau tỉnh dậy sớm như mọi ngày, vệ sinh cá nhân xong lao xuống bếp ngay như một đứa con nít mà đúng là con nít chạy xung quanh chỗ cô đang đứng nấu ăn bốc trộm vài miếng trứng ốp la ngon lành…một buổi sáng ấm áp tình thương, tiếng cười đùa của tôi cùng với những lời trách yêu của cô làm rộn vang cả phòng bếp…

Nhanh thật mai đã phải đi học rồi, ăn sáng xong tôi chạy lên phòng vớ ngay cái điện thoại gọi cho thằng K…bản nhạc chờ dài đằng đẵng chắc là cu cậu đang nướng cháy khét lẹt cái giường, định cúp máy thì có tiếng ngái ngủ của thằng K ở đầu dây bên kia nghe máy…

- Thằng chết bằm…oáp…gọi cái c.ứt gì mà sớm thế hả?%#%%$#^

- Mày xem hộ tao cái đồng hồ cái

- Mợ mới có 8h, thế có gì nói nhanh bố còn ngủ tiếp, đang mơ đẹp thì bị phá…&%$&*#%«»=£

- Thực ra định bao chú 1 chầu nước nhưng chú lại có thái độ với cán bộ nên anh suy nghĩ lại rồi chú ngủ tiếp đi bye nhé…

- Ấy ấy anh cứ bình tĩnh, anh đã có lòng vậy thì em sao lỡ từ chối chứ…dậy ngay đây…nói địa điểm đi em tới liền tới liền…híhí

- Ơ anh đâu có nói là bây giờ đâu mà chú sốt sắng thế.hêhê

- Cái đệch lừa bố hả con c.hó, nhớ đó, bố đốt nhà mày…

- Đốt hộ tao cái…hêhê…thôi chiều nay tao qua nhà mày rồi đi mua ít đồ, mai đi học mợ cmnr

- Thằng c.hó nói sớm mợ đi lại còn văn vỡ nữa…chiều qua bố thả con luke ra cắn mất mõm…

- Đang thèm thịt c.hó, may quá à, cám ơn thằng bạn yêu quý, 2h bố qua, giờ thì chúc bé ngủ ngon nha…hêhê

- ^$#&»/£¥=«%#¥=»₫¥$# tút…tút…tút

Để máy xa khỏi tai để tránh nghe phải màn chửi bới điên cuồng của thằng K rồi mới tắt máy…đi xuống bếp lấy chai nước thì gặp cô đang đi lên…

- Chiều đi đâu hả con?

- Dạ chiều con đi mua ít đồ dùng với thằng K để mai đi học ạ

- À thế à…hì…cần tiền không mẹ cho

- Con vẫn còn tiền ạ

- Ừ…hì…đi sớm về sớm, cẩn thận xe cộ đó, mấy anh đi xe đạp mà lạng lách khiếp. À rủ luôn K về nhà mình ăn tối nha con lâu không thấy xang

- Dạ con biết rồi ạ.hìhì

- Thôi giờ mẹ phải ra cửa hàng rồi ở nhà ngoan, không được mở cửa cho người lạ mà đi mua đồ thì mua chỗ đông người đó nghe chưa?

- Uầy con lớn rồi, có còn nhỏ nữa đâu mà…

- Cha bố anh…tôi dặn cũng không thừa đâu.

- Èo…vâng ạ

Tôi lôi chai nước rồi nồi xuống ghế từ từ thưởng thức trong lúc đợi cô chuẩn bị mọi thứ…một lát sau cô bước xuống gương mặt mệt mỏi nhưng cố tỏ ra vui vẻ, thật lạ là rõ ràng mới vừa nãy thôi tôi còn thấy cô cười nói với tôi mà bây giờ đột nhiên lại vậy…chẳng hiểu nổi nữa, tôi đứng lên đi theo sau cô, đợi cho bóng cô trên chiếc xe khuất xa thì tôi mới đi vào trong khóa cổng lại…lững thững bước lên phòng mà đầu toàn vang những suy nghĩ về hàng loạt hành động kì lạ của cô, mải mê nghĩ ngợi bước đi vô thức đến khi đập đầu vào cánh cửa phòng mình mới bừng tỉnh…vội xoa xoa cái trán, bất giác bật cười vì cái điệu bộ thơ thẩn của mình rồi bước vào ngồi bên cái máy tính và trong đầu chợt hiện lên một câu trả lời ngu ngốc nhất có thể cho mớ câu hỏi hỗn độn từ hôm qua đến giờ là do cô bị mệt và áp lực công việc nên mới lạ như vậy…

Một đứa trẻ khi bước vào game là quên hết mọi thứ xung quanh và tôi lúc đó cũng không phải ngoại lệ, lập map làm trận aoe với máy, chiến bản đồ đen với 4 hardest…cứ cắm đầu vào chơi khi thắng thì tăng thành 5 nước nhưng tạch và chơi lại, hồi đó nghiện nặng game này, một ngày mà không chơi là trong người thấy khó chịu…đánh với máy chán thì ra quán net cùng thằng K đánh team 4-4 ăn tiền với tụi bè chứ chẳng thể gọi là bạn được…mải chơi quá quên luôn cả nấu cơm trưa. Thấy mỏi mắt với đau lưng vì toàn ngồi xổm tuy có ghế tựa, nhìn đồng hồ mà phát hoảng đã 13h15p, vội vàng tắt máy phi xuống bếp với cái bụng đói meo đang réo điên cuồng…nhai tạm gói mì tôm sống để chống đói tạm thời (nhưng công nhận mì tôm ăn sống ngon thiệt) chờ nước sôi để úp mì…xong xuôi thì cũng đã 2h kém luống cuống lên thay quần áo rồi phi xang nhà thằng K giữa trời nắng như thiêu như đốt…đến nhà nó thì cái áo thun trắng đã bị ướt hết lưng.

Dựng xe xuống, rồi bấm chuông ngôi nhà 3 tầng được xây theo lối kiến trúc châu âu do ba nó thiết kế, xang nhà nó chơi nhiều mà lần nào cũng phải ngắm chán chê mới vào trong vì nó quá đẹp…tiếng dép loẹt quẹt đi ra kèm theo câu chửi quen thuộc…

- Thằng c.hó bấm 1, 2 hồi chuông là được rồi, nghe muốn nổ đầu tưởng bọn con nít nó nghịch…vào nhà đợi bố tẹo…

- Đệt không bấm thế thì mày có chịu vác cái thây chuyên nướng cháy giường xuống đây không mà còn cằn nhằn như đàn bà…

- Ơ thằng c.hó này hôm nay uống lộn thuốc à mà dám bật lại bố…luke…luke.luke ra đây

Thằng K vẫy tay gọi con c.hó mà cũng éo biết con đấy là cái thể loại nào mà mình c.hó đầu chuột răng nhọn hoắt, cứ gọi nó là luke vậy, thè thè cái lưỡi chảy dãi gớm ghiếc ngoe nguẩy đuôi chạy lại chỗ thằng K đang cười đắc trí khi hoang tưởng ra cảnh con luke mặt chuột kia cắn tôi. Nhưng chưa kịp thoả mãn được lâu thì con luke mặt chuột đã để tôi xoa đầu với điệu bộ “sướng” của nó. Thằng K tức quá liền giơ chân sút mạnh vào mông con luke mặt chuột một cái rồi chạy tọt vào nhà khiến nó kêu la thảm thiết và suýt ngoạm vào tay tôi, lao ra đường với tiếng rên ư ử…chắc nó đang chửi rủa thằng chủ mất dạy của nó, tôi đoán vậy.

- Kìa M vào nhà đi con đứng đó làm gì thế? – Dì thằng K cười tươi gọi khi tôi đứng ngây giữa sân nhìn con luke mặt chuột

- À…dạ! Con chào dì…hìhì

Bước vào trong nhà ngồi phịch xuống bộ sofa tự nhiên như nhà của mình vì tôi thường qua đây ăn cơm trưa những lúc cô bận không về nhà, tiện chiều đi đá bóng luôn

- Hai đứa định đi đâu à? – Dì đưa cho tôi cốc nước rồi ngồi xuống phía đối diện

- Con xin! Dạ con với thằng K định đi mua ít đồ để mai đi học ạ.

- À…thế mẹ nuôi con dạo này khỏe không con?

- Dạ à…vẫn khỏe ạ…hìhì

Dì chưa kịp nói thì thằng K từ trên gác phi xuống giọng oang oang…

- Đi thôi mày…không muộn

- Ừ…đi.con xin phép đi đây ạ!

- Ừ hai đứa đi cẩn thận về sớm nha…

- À dì ơi tối nay cho thằng K qua nhà con ăn cơm nha, mẹ hai con dặn vậy dì à…

- Ừ…ừ…thế thì làm phiền hai mẹ con con quá

- Có gì đâu ạ…thôi tụi con đi đây ạ

- Cún lại đây dì bảo, cầm thêm tiền mà mua đồ rồi tối mua cân hoa quả xang nhà M nha con

- Cún cún…con lớn rồi mà dì cứ gọi vậy…con xin…con đi ạ

Dì gật đầu cười nhìn hai thằng tôi chạy ra lấy xe rồi ra đóng cổng…hai thằng mỗi thằng 1 xe đạp song song trên đường vì chẳng thằng nào chịu chở cả…lạng lách đánh võng bốc đầu ngã mấy lần, cười hềhề đứng dậy phủi quần áo rồi đi tiếp trước những cái lắc đầu của mọi người xung quanh…

Nói là mua đồ dùng học tập là phụ chủ yếu là lượn lờ ở hàng quần áo…mỗi thằng mua một bộ quần áo rồi ra quán nước ngồi…thằng K bắt đầu ngồi tia gái và suýt xoa bình phẩm như là đúng rồi còn tôi cũng ngồi ngắm…cái quần đũng rộng thùng thình kiểu dân hiphop mà nó mới mua mà bụm miệng cười…

- Bố thằng bệnh cười cười cái c.ứt ấy mà cười, gái đầy thì éo ngắm đi ngắm quần…tránh xa tao ra thằng bệnh hoạn…

- Hoạn hoạn cái búa, mày tin tao hoạn mày không? Cá…

Chưa nói hết câu đã bị nó tát bốp một phát vào đầu, xoa xoa cái đầu, tức tối định đạp nó

- Cấm manh động…mày nhìn kia có phải mẹ hai không?

Thấy vậy tôi liền quay ra hướng nó chỉ thì thấy đúng là cô đang ngồi quán nước vỉa hè đối diện, nhưng không phải một mình mà bên cạnh là một người đàn ông ăn mặc lịch sự…hai người tranh cãi gì đó, cô đưa cho người đàn ông kia cái túi lilông nho nhỏ màu đen và đứng dậy hất cốc nước thẳng vào mặt người kia rồi lấy xe phóng đi khi tôi chưa hiểu chuyện gì cả…mãi đến khi cô cùng chiếc xe biến mất trong dòng xe trên đường. Định đứng dậy chạy xang xem thì bị thằng K giữ lại…

- Bình tĩnh đi mày, định xang đó làm quái gì…

- Tao xang…xang…cái dkm…haizz…thôi được rồi tao kể cho mày chuyện này nhưng đừng nói với ai nha…

- Ừ…đm…yên tâm kể đi làm bố sốt ruột

Tôi ngồi xuống uống ngụm nước còn nó thì chống hai tay và cằm nhìn tôi đắm đuối với ánh mắt long lanh của đứa trẻ đòi kẹo khiến tôi nổi da gà định phun ngụm nước vừa uống vào cái bản mặt biến thái của nó…sau khi nghe xong nó giả bộ vuốt râu làm bộ suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm, nóng mắt tôi

[next]

tát vào đầu nó coi như trả thù cái tát vừa nãy và đưa nó trở về mặt đất…

- Cái dkm sao đánh bố…đang nghĩ cách giúp mày đó thằng c.hó

- Nghĩ cái c.ứt ấy…nói nhanh mợ mày đi, sốt ruột

- Nóng máy là cháy lông tờ rim đó…hehe…nghe tao nói này…thứ nhất giờ phải điều tra lão kia xem lão là ai là người như thế nào có quan hệ gì với mẹ hai…blabla…thứ 2 là gì ấy nhỉ đm vừa tát bố mày quên mất rồi

- Tao quỳ xuống đất vái mày, dkm lậm phim mĩ à, điều tra cái búa á…mấy cái tuổi ranh bày đặt điều với chả tra…lát về hỏi mẹ là biết thôi…

- F*ck you, you quả là người ngu có đào tạo và sắp được liên thông…giờ mày về hỏi đã chắc gì mẹ hai nói cho mày biết đúng không? Nên không tìm hiểu thì làm sao biết được mọi việc…tao nghĩ chuyện này không đơn giản đâu.

- Ừm…cũng phải tao rối quá, giờ sao đây mày…

- Đơn giản, mày tìm hiểu ở chỗ mẹ hai nhưng phải kín đáo và lấy được số điện thoại của lão kia…việc đó quan trọng lắm đó…tao chịu trách nhiệm điều tra lão…còn giờ đi về nhà ăn cơm bố đói rồi, chuyện này vui phết hếhế

- Vui vui cái búa…mà mày làm sao điều tra được lão…mai đi học rồi

- Ngu lever max…tao tự có cách…mày không biết K công tử à…haha

- Có mà K công công, làm không cẩn thận mà ảnh hưởng đến mẹ hai thì tao cắt

- Ok đê, tao có biển số xe của lão rồi…À mà đm vừa nãy tao nhìn thấy lão đứng dậy nhìn theo mẹ hai rồi còn cười khẩy…mặt gian với đểu đểu thế éo nào đấy…vụ này phức tạp đấy…

- Dm lão mà động đến mẹ hai thì tao thề tao giết lão…dkm

- Ừ…tao chung cổ phần với…à khi nào mẹ hai ra ngoài thì mày phải đi theo ok…còn lại tao lo

- Ok…mai tao té học đi theo mẹ hai…còn mày cứ đi học bình thường

- Thôi tối bàn sau, giờ rẽ qua chợ tao mua cân hoa quả đã rồi về nhà mày ăn cơm nhưng phải tỏ thái độ bình thường nha

- Yên tâm…về…haizz.

Chap 9

Hai thằng đạp xe đi ra chợ hoa quả, những gian hàng bày la liệt đủ các loại trái cây, nhìn chỉ muốn khuân về hết. Thằng K chọn lựa hết hàng này xang hàng khác mà tôi chẳng biết nó muốn mua thứ gì khi mà ánh chiều tà đang ẩn hiện đâu đó nơi chân trời xa xăm

- Mày mua thì mua nhanh lên, không đi về, đm sốt cả ruột

- Im mồm con c.hó, mày tin tao trói chân chói tay nhét rẻ vào mõm tống vào cũi lấy cây chọc không? Yên bố chọn

Nói vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói thêm, chỉ muốn nó mua nhanh chóng còn về nhà xem cô như thế nào, cứ đi đi lại lại mà lòng như lửa đốt thế này khó chịu vô cùng…phải một lúc sau khi đi khắp cái chợ, nó mới mua được cân lê mà lại là ngay quán đầu tiên…rõ ràng nó muốn tôi tức điên lên đây…

- ĐM mày thằng c.hó mua cmn từ đầu có phải nhanh không lại còn bày đặt chọn chọn như đàn bà, về mặc tao cái váy vào…bố thằng bệnh

- Ơ con c.hó sủa nữa bố thiến bây giờ…

#%^&₫£»^££=«&₫£=«&

Hai thằng vừa đi vừa cãi nhau chửi bới um lên như kẻ thù chứ không ai nghĩ là hai thằng bạn thân, mãi tận khi vào trong nhà thì mới chịu thôi.

- Mẹ! Tụi con về rồi.

- Con chào mẹ hai, trời có mấy ngày không gặp thôi mà mẹ trẻ với đẹp ra bao nhiêu khiến suýt chút nữa con không nhận ra.hìhì – Thằng K nói xong hích hích vào tay tôi rồi cười đểu khi cái mặt của tôi như đưa đám

- Hai thằng về rồi à? Lẻo mép thế này thì sau này khối cô phải khổ rồi hihi

- Ấy con cũng chỉ mong được như vậy. À để con vào bếp rửa hoa quả…

- Thôi đưa mẹ, mua làm gì không biết nữa, cái thằng này khách sáo quá…hai thằng đi tắm rửa đi, mẹ sắp nấu xong rồi…

- Dạ, vâng!

Nó coi mẹ hai tôi như mẹ nó vậy nên toàn xưng hô mẹ con, có lẽ nó thiếu thốn tình cảm gia đình hơn cả tôi. Hai thằng phi lên phòng của tôi, nhường nó tắm trước tranh thủ vào làm trận aoe cho thoải mái đầu óc, cứ nghĩ tới mấy chuyện kia thêm một lúc nữa chắc đầu tôi nổ tung ra mất…

- Cút vào tắm để bố cày nốt cho, đm mày greek thì đánh cái búa à mà còn cố…

- Đm đánh cho vui thôi, đã dốt lại còn tỏ ra làm người tốt, đấy chơi đi tao tắm…

- Ờ con ngoan.hêh…úi…

Nó chưa kịp cười xong là tôi đã tặng nó cái tát vào đầu rồi nhanh chóng vơ quần áo phi thẳng vào trong nhà tắm chốt cửa lại, mặc kệ bên ngoài vang vọng tiếng chửi bới lẫn trong tiếng đập cửa rầm rầm của nó…hai thằng lại tiếp tục đánh chửi nhau sau đó cho đến khi cô gọi xuống ăn cơm…

- Con mời mẹ ăn cơm – hai thằng đồng thanh

- Ừ.hì…hai đứa ăn đi.

Hai thằng cắm mặt vào ăn như chết đói lâu ngày…cô nhìn chúng tôi lắc đầu cười hạnh phúc, một nụ cười mà tôi chẳng thể nào quên được, nó ấm áp vô cùng khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy nhẹ lòng. Nhưng lúc này hằn sâu trong ánh mắt vẫn là sự lo lắng, hoang mang mà tôi dù có tinh ý cũng chẳng thể nhận ra được…

Ăm xong tôi tranh rửa bát còn thằng K gọt hoa quả để cho cô ra phòng khách nghỉ ngơi…

- Con mời mẹ ạ.hìhì – thằng K nhanh nhẩu

- Mẹ xin, hai đứa ăn đi mà mua gì nhiều vậy…haizz

- Dạ, chỗ này nhằm nhò gì tẹo là hết ý mà M nhể…hehe – thằng K quay xang nháy mắt với tôi ra hiệu…

- Ờ…ờ…hết ngay…hết ngay. À hôm nay mẹ đi làm có mệt lắm không?

- Ừ…ừm…cũng như mọi ngày thôi con, ngồi trong phòng quản lí sổ sách thôi có làm gì đâu mà mệt con…

- Dạ, chiều nay mẹ làm việc suốt trong phòng không ra ngoài ạ

- Ơ…sao…sao con hỏi vậy?

- À không có gì đâu mẹ…hìhì…tại chiều nay thằng K nó nhìn thấy ai giống mẹ trên đường nên con hỏi vậy thôi…phải không K? – Tôi lấy tay hích vào bụng nó làm cu cậu xém phun miếng lê đang ăn ra ngoài…

- Ực…ặc…khụ.khụ…phù…đúng ạ…hìhì

- Ăn từ từ thôi con…À ừm…chắc con nhìn nhầm rồi…mẹ đâu có ra ngoài đâu…

- Thế ạ…cái thằng mắt quáng gà này, về đi khám mắt đi.hehe

- Hehe…chắc là vậy…con nhìn nhầm…hìhì

Nói xong nó quay qua ra hiệu cho tôi, thấy vậy tôi liền đứng dậy kéo nó lên xin phép cô rồi hai thằng chạy bắn lên phòng trước thái độ khó hiểu của cô…chẳng biết cô có nghi ngờ gì không nữa. Thằng K vào trong phòng thì phi lên giường ngồi khoanh chân còn tôi thì chốt cửa lại rồi ngồi xuống bàn học đối diện với nó…

- Tao chẳng hiểu vì sao mẹ lại nói dối tao, lại còn điệu bộ ấp úng nữa chứ, éo thể nào hiểu nổi cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra…đm

- Như tao đã nói chuyện này không đơn giản đâu, tí nữa tao về nhà kêu tụi bạn điều tra lão qua cái biển số xe, còn mày tìm cách lấy được số của lão là ổn

- Ờ…chút nữa tao mượn máy mẹ giả vờ chơi game rồi mó lịch sử cuộc gọi chắc là ok…còn tìm lão qua biển số xe thì khó lắm đấy…

- Đm yên tâm đi, tao nói được là làm được, bước đầu cứ thế đã. Sau đó lựa cơ rồi tính tiếp, mà mai mày cứ đi học với tao để việc theo dõi mẹ hai tao có cách…

- Đm mày làm tao hơi nghi ngờ đấy con c.hó ạ…nhớ mồm đó mẹ hai có bị sao thì bố thiến mày nghe thằng c.hó…

- Đm mẹ hai cũng như mẹ tao, liệu tao có lỡ để mẹ gặp nguy hiểm không? Mày không hiểu hay cố tình không hiểu thế hả con c.hó…

- Ờờ…tao xin lỗi tại tao rối quá…mẹ mà gặp chuyện gì chắc tao không sống nổi quá…

- Im mõm…đã biết như thế nào đâu mà mày nói gở thế hả…thôi tao về…nhớ làm luôn rồi gửi số cho tao

- Ờ được rồi…mày cũng làm cẩn thận đó

- Ok, cất cánh

Thằng K đi về, tôi xuống tiễn nó tiện thể mượn điện thoại của cô luôn. Nhanh chóng tôi đã lấy được thứ mình cần mà cô không hề nghi ngờ gì cả, lúc đó tôi nghĩ vậy rồi đi lên phòng đóng cửa lại lưu số đó vào máy và gửi luôn cho thằng K…

Một mình trong căn phòng im ắng đến nghẹt thở, lặng lẽ đứng dậy tắt hết đèn trong phòng để cho bóng tối mặc sức bao chùm lấy tôi…im lặng suy ngẫm về những gì đang diễn ra xâu chuỗi tất cả lại tôi dám khẳng định đó không liên quan đến việc làm ăn như lời cô đã từng nói…cô đã hai lần nói dối tôi, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Có lẽ thằng K nói đúng chuyện này không hề đơn giản với đứa trẻ như tôi.

Lão ta là ai?

Lão ta có quan hệ như thế nào với cô?

Hai câu hỏi quấn lấy tâm trí tôi, chúng cứ lặp đi lặp lại không dứt khiến tôi vô cùng khó chịu, trong giây phút không thể kiềm chế được mình tôi vớ ngay cái điện thoại ấn nút gọi vào số vừa lưu trước đó để hỏi lão cho sáng tỏ mọi thứ nhưng tôi sẽ hỏi như thế nào? Hỏi cái gì? Chẳng lẽ lại nói ông là ai? Ông đang làm cái trò chết tiệt gì đấy? Không thể thế được, tôi tắt máy trước khi đầu dây bên kia kịp đổ chuông và có lẽ đó là quyết định đúng đắn vào lúc này…

Tôi thấy mình vô dụng quá, nhỏ bé, yếu đuối thực sự…mang cái nỗi bứt rứt khó chịu ấy vào giấc ngủ và thức giấc nhanh chóng khi bàn tay quen thuộc lại xoa đầu tôi, nhẹ nhàng kéo cái chăn mỏng đắp lên cho tôi và không quên bật nhỏ cái quạt cũ khô dầu kêu kèn kẹt giữa màn đêm tĩnh lặng. Cô ngồi cạnh tôi rất lâu, chẳng hiểu sao cô lại khóc, khóc nhiều đến như vậy, tôi nằm im mà lòng đau xót vô cùng. Tiếc nấc nghẹn ngào của cô khiến tôi phải nghiến chặc hàm răng lại để cố gắng ngăn cho không oà lên khóc…tôi quá yếu đuối chăng? Có lẹ vậy. Tôi biết bây giờ có vùng dậy tra hỏi cô thì cũng chẳng tìm được câu trả lời nào ngoại trừ những lời nói dối…tôi không muốn cô lừa dối tôi thêm lần nào nữa…im lặng cố gắng vậy, chấp nhận những cơn nhói từ sâu trong tim, đau lắm, xót lắm nhưng bất lực…phải rất lâu sau đó cô mới đứng dậy lặng lẽ ra khỏi phòng, dáng đi liêu xiêu trong bóng tối mờ ảo có vài vệt sáng của ánh trăng. Cô gầy quá, con người đã chịu đủ những bất hạnh như vậy tại sao ông trời không lỡ để cô có cuộc sống hạnh phúc chứ…

Tôi nằm im, nước mắt đã chảy xuống môi mặn đắng nhìn theo bóng cô dần khuất sau cánh cửa, ngồi dậy lôi trong ngăn kéo ra bao gôn. Tôi đã hút thuốc từ năm lớp 8, chẳng ai biết điều đó ngoài thằng K, chẳng phải loại đua đòi hay đú đởn cầm điếu thuốc mặt câng câng đi trên đường mà tôi chỉ hút khi gặp bế tắc, khi nhớ ba mẹ…khi cô đơn vây lấy tâm hồn thì tôi thường trốn đi một góc nào đó vắng vẻ, ngồi đó để làn khói thuốc xoa dịu tâm hồn và lần này cũng vậy tôi châm 1 điếu lặng lẽ ra ban công ngồi xuống tựa lưng vào cửa ngẩng mặt lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh và tự hỏi liệu ba mẹ có phải là hai vì sao sáng nhất ở gần nhau trên kia đang dõi theo tôi hay không…miệng nở một nụ cười chua chát, từng làn khói trắng xoá bay lơ lửng vào không trung rồi tan biến. Tôi cứ ngồi như vậy, cho tận khi ánh mặt trời ló rạng nơi chân trời thì mới đứng dậy vào nhà tắm để dòng nước mát lạnh giúp tôi tỉnh táo hơn…nhìn vào tấm gương tôi cố nở một nụ cười thật tươi nhưng trông nó hết sức giả tạo. Mang cái bộ mặt đó mặc bộ đồng phục rồi đi xuống dưới nhà…

- Con chào mẹ…

- Ừ…ơ sao mặt con mệt mỏi vậy, ốm hay sao? để mẹ xem nào…

Cô sốt sắng cởi bỏ cái tạp zề ra tiến nhanh lại phía tôi nhẹ nhàng nắn tay, đặt tay lên trán tôi, mặt hiện rõ vẻ lo lắng, với đôi mắt đỏ hoe…tại sao tôi lại quá ngu ngốc hay mắt tôi có vấn đề mà tôi lại thấy cô giả tạo…chắc lúc đó tôi bị điên mà hất tay cô ra rồi quay lưng bước đi trước sự ngơ ngác của cô…

- Con không ăn đâu, con đi học đây m… – cổ họng tôi như nghẹn lại không tài nào thốt ra từ mẹ vào lúc đó

- Con…con…sao vậy…mẹ đã…đã làm gì sai sao? Huhuuuu

Ở đằng sau, cô đột nhiên khuỵ xuống hai tay bưng mặt khóc…tôi muốn quay lại ngay ôm cô vào lòng mà không thể nào nhúc nhích nổi cái cơ thể chết tiệt này, trong đầu tự nhiên lại hiện lên những lời nói dối của cô. Chỉ vì vậy thôi sao? Hay còn một lí do nào khác, chẳng hiểu vì sao tôi lại làm vậy nữa. Vì ích kỉ, hiếu thắng không chịu nhận lỗi hay sợ phải đối mặt với những giọt nước mắt đau khổ đang chảy xuống kia…quá non nớt để hiểu nê thay vì quay lại xin lỗi thì tôi lại chạy thật nhanh ra lấy cái xe đạp rồi phóng đi vô định trên đường, tai vẫn còn vang vọng tiếng cô gọi với theo…tôi đã sai nhưng tại sao những suy nghĩ chết tiệt kia cứ cố gắng bào chữa cho cái sai lầm ngu ngốc của tôi cơ chứ. Tại sao không cho tôi quay lại vào lúc đó? Chỉ có thể lúc đó tôi quá trẻ con và muốn mọi thứ phải theo ý mình.

Đầu óc bắt đầu trống rỗng khiến tôi cứ đạp xe trong vô thức mà mãi đến khi thằng K lớn tiếng gọi thì tôi mới giật mình về với hiện thực…thì ra đã đạp quá nhà nó, lặng lẽ quay xe lại.

- Đm tao mà không gọi thì mày định đạp một mình đến trường hả thằng c.hó

-…

- Ơ cái đệt mày bị gì mà mặt ngây ra thế, nói bố nghe xem nào…

- À…không…không…

- Không không cái lông ấy, nói nhanh lên

Tôi quay xang nhìn nó rồi đành từ từ kể lại chuyện vừa nãy cho nó nghe…và

“Bốp”…”Rầm”

Nó tặng tôi một cú đấm mạnh nhất có thể khiến tôi ngã xuống đường, cái xe đạp đè hẳn vào người…chưa kịp hoàn hồn thì nó lao tới túm cổ áo tôi lôi lên, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống rồi hét lớn vào cái bản mặt ngu đần của tôi

- Con chó ngu này, mày biết mày đã làm cái gì không hả thằng ngu, sao mày làm vậy với mẹ hai, bà đã làm gì có lỗi với mày hả thằng c.hó…đm mày cút về xin lỗi mẹ nhanh trước khi tao giết mày…cút nhanh

Nó đẩy ngã tôi xuống đường, như hiểu ra cái điều ngu ngốc mà mình vừa làm, vội vàng đứng dậy tiến lại chỗ nó dựng xe lên rồi vỗ vào vai nó…

- Cám ơn vì cú đấm của mày, đau đấy nhưng đã làm tao tỉnh ngộ, tao thật không biết vì sao tao lại hành động với mẹ như vậy nữa…xin lỗi mày

- Ừ…mày hiểu ra là tốt rồi, thôi về nhà nhanh lên mà xin lỗi mẹ hai, tao lên trường xin phép cho…À mà chuyện lão kia tao có chút thông tin rồi đấy…chiều tao qua nói cho…đi đi

Khẽ gật đầu, tay lau vết máu ở miệng rồi nhanh chóng quay xe lại phóng như điên về nhà, chẳng biết là vượt bao nhiêu cái đèn đỏ may mà không bị xe tông…về đến nhà, cổng đã khóa ngoài, lơ ngơ vội đạp đến cửa hàng nhưng cũng không thấy cô ở đó…chợt thấy hoang mang tôi vội rút điện thoại ra gọi nhưng đáp lại chỉ là tiếng của tổng đài…Cảm giác lo lắng và hối hận bao chùm lấy tôi, như một thằng điên, một con thú hoang lao trên đường, chẳng biết mình đi đâu chỉ biết đạp và đạp thật nhanh, cố đảo đôi mắt đang nhòe đi vì nước mắt để tìm một hình bóng quen thuộc trước ánh mắt ái ngại và những lời bàn tán chỉ trỏ của người xung quanh, tôi mặc kệ hết, hét to tên mẹ để áp đi tiếng xe cộ trên đường…tất cả nỗ lực, tất cả những cố gắng trở lên vô vọng, đôi chân không còn sức lực nữa, tôi ngã xuống đường dùng chút sức tàn còn lại gượng dậy dựa lưng vào gốc cây xà cừ sần sùi, thở dốc…nồng ngực căng lên như muốn nổ tung…chợt điện thoại rung lên…

Chap 10

Giật mình vội lôi điện thoại ra nghe máy mà chẳng cần biết ai gọi…

- Mẹ à…mẹ…mẹ đang ở đâu vậy mẹ…m

- Tao đây thằng c.hó, sao thế chưa xin lỗi mẹ phải không nói nhanh

- Đkm, nói ít thôi đi tìm mẹ đi, điện thoại thì thuê bao, tao tìm từ sáng đến giờ rồi…

- Ơ…ơ…đm được rồi chia nhau ra tìm tiếp, mẹ mà có làm sao bố giết mày nghe con c.hó

Tôi cúp máy ngay và đứng dậy lên xe rồi tiếp tục đi tìm cô, lòng như lửa đốt đạp xe trong vô vọng, cuối cùng phải quay về nhà với tia hi vọng nhỏ nhoi duy nhất là cô đang ở đó…nhưng không cánh cửa vẫn khoá ngoài, ngôi nhà trở lên lạnh lẽo trong khi những nhà xung quanh rộn vang tiếng cười nói của một buổi liên hoan gì đó tôi không quan tâm…ngồi xụp xuống tựa lưng vào cái cột điện gần cổng, buông thõng hai chân ra lòng đường hướng đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảnh không, thỉnh thoảng lại ngó xang hai bên để tìm kiếm bóng dáng thân quen nhưng đều nhận được một kết quả giống nhau là thất vọng…tôi cố loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực về cô ra khỏi đầu…quá mệt và đói tôi thiếp đi lúc nào không hay giữa cái nắng đã đỡ gay gắt của buổi chiều…

Một cơn ác mộng khủng khiếp,cô bị lão kia bắt trói rồi đánh đập dã man…máu…máu chảy rất nhiều dưới sàn nhà, ánh điện heo hắt trong căn phòng nồng nặc mùi máu tanh…tiếng cười man rợ của lão vang vọng…vang vọng. Giật mình tỉnh dậy, mồ hôi toát ra như vừa tắm xong, tiếng chuông điện thoại reo rồi lại tắt…là thằng K.

- Sao…sao…mày tìm thấy mẹ rồi à…

- Chưa, tao tìm khắp nơi rồi, khéo phải đi báo công an thôi mày…lo quá

- Tao cũng đang hoang mang lắm, nhưng đã đủ 24h đâu mà báo công an hả mày…

- Ờ nhỉ…dkm…tại mày cả đó thằng c.hó…

- Ừ…tất cả lỗi là của tao được chưa, mày hài lòng rồi chứ…đợi đi biết đâu mẹ đi đâu đó thì sao, dù sao cũng sắp đến giờ thường ngày mẹ về nấu cơm rồi…chờ đi

- Thôi được rồi…có gì báo tao ngay biết chưa?

- Ừ…

Nhìn từng phút dài lê thê qua màn hình đen trắng của cái điện thoại mà tâm trạng rối bời…bóng tối đang dần buông xuống nơi đây, những ánh đèn hắt ra từ những ngôi nhà xung quanh càng làm cho con ngõ nhỏ càng heo hút và u ám như tâm hồn tôi vậy…ánh đèn của những chiếc xe máy qua lại trong ngõ chiếu thẳng vào tôi, họ xì xào gì đó tôi chẳng thể nghe rõ, tai như ù đi không biết phải làm gì nữa, mọi thứ cứ như đang rơi vào tận cùng của bế tắc. Những giây phút chờ đợi là khoảng thời gian tôi sống trong địa ngục bị ngọn lửa của sự hối hận thiêu đốt…

Một ánh đèn xe máy sáng quắc chiếu thẳng vào tôi, chói mắt lấy tay lên che và nheo mắt lại, tiếng động cơ càng ngày càng gần và đột ngột vụt tắt với ánh đèn

- Con…sao con lại ngồi đây như thế này vậy…

Tôi có nghe nhầm không, mơ hồ quá, như một giấc mộng vậy, cô đang gọi tôi ư?, căng tai lên hết cỡ, ngẩng mặt lên nhìn thì đúng là cô rồi, không thể nào nhầm được…tôi vội đứng dậy mà không hề biết rằng cơ thể đã vượt quá sức chịu đựng, ngã nhào xuống…tiếng từng bước chân đang chạy lại, đỡ tôi ngồi dậy…

- Con…con…hức…con tôi làm sao thế này…huhuu

Tôi ôm chầm lấy cô, nước mắt trào ra trong vô thức, ôm thật chặt, sợ chỉ cần nới lỏng thôi là cô sẽ tan biến mất…

- Mẹ…huhuu…con…xin lỗi…mẹ…huhuu

- Đứa…con của tôi…hức…không sao đâu…mẹ ở đây rồi…không sao…

- huhuu…mẹ…con sợ mất mẹ lắm…huhuu

- Con…tôi…huhuu

Một lúc lâu sau đó khi mà tiếng khóc đã không còn mà thay vào đó là tiếng nấc nghẹn ngào, cô đứng dậy đỡ tôi vào trong nhà…

- Cả ngày nay…mẹ đi đâu vậy…con tìm mãi…điện thoại không liên lạc được…con sợ…

- Ưm…hồi sáng mẹ thấy buồn…tủi thân…nên đi dạo loanh quanh cho khuây khoả…còn điện thoại thì hết pin…sáng nay tại sao con lại…

- Phù…chuyện sáng nay con xin lỗi, tại trong người khó chịu, với lại…với lại…việc mẹ cùng người đàn ông ở quán nước chiều qua…sao mẹ lại dấu con…

- Ơ…ừm…chuyện này…sao con…biết…

- Con ngồi ngay quán nước đối diện…mẹ còn định dấu con đến bao giờ nữa…

- Ừm…thôi được rồi…cũng đến lúc mẹ cho con biết chuyện này rồi…

_…

- Dạo gần đây, mẹ thật không ngờ được lão chồng đốn mạt cũ của mẹ dám vác cái bản mặt khốn nạn đến vay tiền, mẹ từ chối thẳng thừng kêu bảo vệ tống cổ ra ngoài…nhưng lão vẫn không chịu buông tha mà thường xuyên gọi điện đến năn nỉ kể khổ là đang nợ tiền cá độ, cờ bạc bọn giang hồ nếu không trả đúng hẹn thì tụi nó giết…mẹ cúp máy luôn và chặn số…thật không ngờ lão lại hèn hạ đến thế, gửi một bức thư kèm theo ảnh của con, lão hăm dọa là nếu mẹ không đưa tiền thì sẽ làm hại con…lúc đó mẹ sợ quá định báo công an thì có số lạ gọi đến mà chính là lão, tên khốn đó cấm mẹ báo công an hay nói việc này cho ai khác thì con sẽ phải chịu hậu quả…mẹ rối quá nên nghe theo vì chỉ sợ lão làm liều hại đến con…100 triệu, số tiền quá lớn…một hai ngày không thể xoay được nên mẹ đưa tạm cho lão 30triệu trước vào chiều hôm con gặp mẹ đó…lão nói 2 ngày nữa mà không giao đủ tiền thì lão sẽ…sẽ…huhuu

Tôi chết lặng…nắm chặt hai bàn tay lại, ngay lúc này đây tôi muốn đấm vỡ cái bản mặt đểu cáng của lão…nhưng trước mắt phải an ủi cô đã…đưa cô lên phòng nghỉ ngơi, chợt nhận thấy chân tay run run, sắp đói lả nên cố lết xác xuống bếp, có thực mới vực được đạo…tạm ổn cái dạ dày, tôi lấy máy ra gọi thằng K.

- Mẹ hai về rồi hả thằng c.hó…

- Ừ, ổn rồi…và tao vừa biết hết mọi chuyện…giờ mày tìm địa chỉ của lão, việc còn lại để tao lo…

- Đm, địa chỉ tao tìm được rồi, lão trọ ở xxx, phòng thứ 3 từ ngoài vào, lão đi suốt đêm mới về, có khi qua đêm luôn, không làm ăn gì suốt ngày chơi bời, giao du với tụi trộm cướp ở khu đó…mà như thế nào nói tao nghe…

- Ok…làm tốt lắm, đủ thông tin tao cần…bao giờ xong việc tao kể cho…

- Đm…nói…không thì đừng có

Từ Khóa:

Đăng nhận xét

[blogger]

MKRdezign

{facebook#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {twitter#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {google-plus#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {pinterest#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {youtube#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL} {instagram#YOUR_SOCIAL_PROFILE_URL}

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Tắt JavascriptVui lòng bật Javascript để xem tất cả tiện ích con